Ràng buộc êm ái Em sẽ ra đi, bất cứ khi nào anh muốn". Má Lương đầm đìa
nước mắt, tôi nhìn nàng từ phía sau lưng. Lần thứ chín hay thứ mười
nàng nói với tôi câu đó.
Tôi không nhớ, chỉ biết là lần đầu tiên sau khi xách va li về
sống chung với tôi, nàng đã nói thế. Không. Phải nói là nàng tuyên bố
thế. Và bây giờ. Nàng đang lặp lại. Phụ nữ thường vậy.
Họ luôn nói ngược lại suy nghĩ của mình. Cấn Vân Khánh Tôi
ngửa cổ rít thuốc. Muốn? Tôi chẳng muốn gì cả. Ở thời điểm hiện tại tôi
hoàn toàn yên ổn và ít nhất là không có khả năng chịu đựng bất kỳ một
sự xáo trộn dẫu là nhỏ nhoi nào trong cuộc sống của mình. Thu nhập ổn
định, môi trường làm việc khá dễ chịu, lương bậc tăng dần theo năng
lực, bạn bè giao đãi tốt, đối tác không tồi…Thậm chí đã quá lâu tôi
không biết buồn là thế nào. Vậy thì tại sao, tôi phải gây hấn với
Lương, trong một buổi tối ấm áp thế này. Tôi cởi áo sơ mi. Lương đi qua
tôi, những bước đi chậm rãi.
Nàng quay trở lai với chậu nước ấm. Tôi ngồi xuống ghế, cởi
giày. Chỉ cần vậy, nàng ngồi thụp xuống, xắn tay áo và tháo bít tất cho
tôi, nhúng chân tôi xuống nước. Những ngón tay nàng mơn man lên gan bàn
chân tôi thật dễ chịu. Nàng kỳ cọ cho tôi. Tôi ngã người ra vì nỗi dịu
dàng thấu suốt lan tỏa khắp cơ thể. Thậm chí là tôi và nàng không ngại
ngần khi làm tình ngay trên chiếc ghế sô pha này. Xong xuôi nàng thường
im lặng và đôi khi mỉm cười một mình. Tôi không hiểu hoặc cố tình không
chịu hiểu nàng đang nghĩ gì. Tôi sợ mệt mỏi. Tôi thích buông lơi ý
nghĩ. Tôi không còn tò mò về thế giới của nàng như trước đây. Có lẽ
toàn bộ con người nàng đã thuộc về tôi, nên tôi chẳng hơi sức đâu mà
tìm hiểu, mà lưu tâm. Mặc kệ nàng.
Tôi đi ngủ. *** Một cuộc party vui vẻ chưa từng có khiến tôi tuy hơi
chếnh choáng nhưng vẫn định thần được vị trí của một manager đầy kinh
nghiệm với đại diện đối tác phía bên kia là cô gái trẻ trung xinh đẹp
tên Ly. Dường như chúng tôi đã nói chuyện với nhau bằng mắt nhiều hơn.
Rất may mắn là với chiều cao một mét bảy mươi lăm, chân dài đến mấy Ly
cũng chỉ đứng đến cằm tôi. Thậm chí, tôi buông tuồng đẩy xa ý nghĩ đến
mức nếu muốn hôn tôi em phải kiễng chân cơ đấy Ly ạ. "Em đi bằng gì đến
đây thế?". Tôi hỏi ướm vậy, hy vọng là Ly sẽ nhận ra ngụ ý của tôi là
muốn đưa em về. Kết quả tốt hơn dự đoán, Ly trả lời tôi: "Em đi taxi".
Tôi và Ly ra ngoài khi bữa tiệc chưa kết thúc. Tôi hào hứng ở mức độ
không ngờ khi mà suýt nữa tay tôi huơ lên chạm vào vạt váy của Ly. Và
tôi nhận ra, Ly thật đẹp. Như một bức tranh sinh động.
Tôi đưa Ly về đến tận cửa sau khi đã trao đổi một số thông tin về nhau.
Không quên chúc em ngủ ngon. Tôi chạy xe về nhà, đứng ngoài hành lang
một lúc, vừa châm thuốc tôi vừa soạn một tin nhắn khá ngọt ngào cho Ly
rồi mới bước chân vào thang máy bấm nút số 7. Trên đó, Lương đang đợi
tôi. Cửa không khép, nàng vốn bất cẩn. Muộn thế này. Nhưng tôi không
làu bàu trách cứ. Có lẽ tôi đang hưng phấn về cuộc gặp gỡ với Ly. Tôi
đi thẳng vào nhà tắm, chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi nghĩ đến
người con gái khác ngoài Lương, sau một năm sống chung với nàng. Hoàn
toàn không day dứt. Lương đang cầm trên tay một thỏi son, nàng quệt
ngang môi, một cử chỉ hồn nhiên dễ thương không tưởng tượng nổi. Thi
thoảng nàng vẫn thế. Dù nàng buồn bã và ủ dột nhiều hơn. Tôi không đợi
nàng sấy tóc cho mình mà tự làm. Lương tiến đến tủ quần áo lấy ra một
chiếc váy đầm màu tím sẫm. Nàng định đi đâu thì phải. Nàng rất ít khi
đi ra ngoài. Tốt nghiệp đại học, Lương không đi làm mà ở nhà viết sách.
Nàng đang tập trung viết cho xong cuốn tiểu thuyết cho nhà xuất bản.
Nhưng sao nàng không nói với tôi một lời. Phải chăng nàng bắt đầu nghĩ
tôi tự do thì nàng cũng cho mình cái quyền đó. Tôi bật ti vi, không
nhìn nàng.
Lương xỏ giày, những lọn tóc xoăn lõa xõa xuống ngực khiến tôi xao
động. Tôi tiến đến ghì lấy nàng và bắt đầu hôn. Lương đáp lại tôi nồng
nhiệt, nàng cắn khẽ tai tôi: "Anh ngủ đi, em ra ngoài một chút". "OK".
Không thể lãnh đạm hơn thế. Tôi để nàng đi tự nhiên. Lương là người dễ
dàng thỏa hiệp. Hoặc nàng hiểu tôi. 11 giờ đêm. Nàng gặp ai? Không phải
đám bạn văn chương bỗ bã nốc rượu hút thuốc như điên thi thoảng lại đến
đây kiếm nàng đấy chứ. Tôi biết rõ nàng luôn giữ khoảng cách nhất định
với họ. Mẹ nàng ở xa, không thể về Việt Nam một cách đường đột vậy, và
cũng không có lý do gì khả dĩ để 11 giờ đêm, nàng đi ra khỏi phòng. Như
thế này. Tôi xỏ giày, vừa đưa tay kéo cánh cửa thì chuông điện thoại
rung lên. Ly gọi. "Anh đã ngủ chưa?". "Anh chưa. Không hiểu sao, anh
cảm thấy khó ngủ quá". Đầu óc mụ mẫm cộng với men rượu bốc lên đầu
khiến tôi không nghĩ ra được câu nói nào hay ho hơn câu đó. Thì thôi em
nghĩ sao cũng được, cho là tôi vì choáng ngợp trước sự sắc sảo, vẻ đẹp
kiêu sa của em mà không ngủ được thì cũng đáng thôi. Ngay lập tức, ý
nghĩ kiếm tìm Lương vụt tắt. Giữ phép lịch sự, tôi tắt điện thoại rồi
gọi lại cho Ly. Chúng tôi trò chuyện cùng nhau gần một tiếng đồng hồ.
Rồi tôi thấy chỉ còn mình tôi nói và hình như Ly đã ngủ thiếp đi trong
tiếng thủ thỉ dịu dàng của tôi. Nhưng tôi không buồn vì điều đó. Tỉnh
giấc, tôi đã thấy Lương ngồi bên máy vi tính. Nàng đang chăm chú gõ
chữ, tóc vấn cao để lộ cái gáy trắng nõn. Như không hề có gì xảy ra.
"Đêm qua em đi đâu thế?".
Tôi khó lòng kìm chế trong trạng thái cực kỳ tỉnh táo. "Em đi bar. Đã
lâu rồi...". Tôi không quên là chúng tôi đã quen nhau ở một quán bar.
Nhưng từ hôm đó, em đã hứa với tôi sẽ không đến đó một mình nữa nếu tôi
muốn. Tôi vùng vằng ném chiếc gối lên tường. "Hôm nay chủ nhật, sao anh
không ngủ nữa cho đỡ mệt?". "Mệt cái con khỉ!". Tôi bắt đầu cáu kỉnh.
Lương im lặng tiến tới gấp tấm chăn nhàu nhĩ trở nên vuông vắn với một
thái độ nhẫn nại không ngờ. Tự nhiên, trào lên trong tôi một cảm giác
xa lạ đầy hoài nghi. Rằng tôi và nàng đã không còn tự nhiên như trước
nữa. Tôi đã không ghen tuông gìn giữ lấy nàng khi nàng đi khỏi. Mà tôi
chỉ bực bội nhưng không giải thích nổi vì sao. Tôi còn yêu nàng không?
Hay có những ngày tôi đi làm đến tối mịt mới về, không đụng đũa đến mâm
cơm nàng bày sẵn, tôi lên giường ngủ một mạch chẳng thiết đến cảm giác
tay nàng nắm chặt tay tôi. Và nếu không nhầm thì tuần vừa rồi, chúng
tôi không chạm vào nhau. Ngoài một nụ hôn khá suồng sã từ phía tôi? Hay
có đêm tôi ở lại nhà thằng bạn thân nhậu hết chai vodka rồi chẳng muốn
về. Vì nếu về thì ngại quá phải nghe những lời trách cứ từ phía nàng?
Và vì chắc chắn cả đêm nàng sẽ gọi điện hỏi tôi ở đâu nên tôi tắt máy.
Tôi đã quen được với sự ràng buộc từ phía nàng. Hay là không thể, khi
mà thời điểm này tôi lại bắt đầu thèm cảm giác được tự do đến thế? Nói
ra điều đó, có tàn nhẫn lắm không? "Em sẽ ra đi, bất cứ khi nào anh
muốn". Lương thì thào trong tiếng gió thoảng. "Anh có bao giờ nghĩ đến
cảm giác của em không?". Tôi tắm gội, thay đồ, xịt một ít nước hoa lên
cổ áo rồi xuống phố. Không quên mang theo laptop. Tôi chạy xe đến "Nắng
Sài Gòn" và gọi điện cho Ly. Ly hẹn tôi ba mươi phút nữa sẽ xuất hiện.
Trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ vào mạng checkmail, lướt qua tin tức.
Quả thật Ly là người khá đúng hẹn. Tôi và Ly cùng ăn sáng, cười đùa vui
vẻ như một cặp tình nhân gắn bó. Tôi đã nắm tay và hôn lên tóc em. Ly
đón nhận rất tự nhiên. Chúng tôi trò chuyện sôi nổi. Buổi sáng tinh
khôi ở bên em khiến tôi thanh thản. Sau đó, tôi đưa em đi ăn cơm trưa
và cả hai đều không muốn rời nhau. Tôi đọc được ánh mắt Ly những xúc
cảm khó tả. "Em có muốn nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt không?". Ly im
lặng. Chúng tôi vòng xe vào con đường có rất nhiều khách sạn. Cả hai
cùng cảm nhận điều gì sẽ xảy ra.
Chúng tôi hòa hợp khá nhanh. Ly tỏ ra nồng nhiệt. Và tôi cũng vậy.
Nhưng trong giây phút ấy, giây phút mà tôi tưởng mình gần gũi với Ly
đến thế, gương mặt Lương phảng phất hiện ra, đôi mắt u buồn của em
khiến tôi không thể không xa xót. Giống như một sợi dây thiêng liêng
nối liền giữa tôi và em đã đứt thành từng mảnh nhỏ không thể nối lại.
"Anh buồn gì vậy?". Ly châm hai điếu, một cho em, một cho tôi. Tôi đưa
tay lùa sau gáy em, lắc lắc đầu. Ly đưa tay bứt những cánh hoa trên bàn
nước: Anh không được thoải mái lắm. Phải không? Điều gì đang xảy ra
trong cuộc sống của anh? Đừng giấu em". "Không, thật mà". "Mình về đi
anh". Tôi không thuyết phục, cũng không giữ nổi Ly.
Vì nếu ở lại thêm, có lẽ tôi sẽ không thể giấu Ly về Lương. Có lẽ tôi
sẽ kể cho em nghe, dù tôi phải nhận những cái tát từ phía em. Ly là
người nhạy cảm. "Anh không phải đưa em về. Em sẽ gọi taxi". "Em sao
vậy?". Tôi bắt đầu mệt mỏi. "Em phải đi công chuyện. Anh đừng lo cho
em". "Không, anh sẽ đưa em về?". Tôi cố gắng tỏ ra cương quyết. Ly rút
điện thoại ra gọi. Tôi chợt nhận ra, cô gái trước mặt tôi đây không
phải là Lương mẫn cảm yếu đuối, mà là một Ly mạnh mẽ và độc lập quyết
làm những gì em muốn. Liệu tôi có thể tìm được một sự bình yên an toàn
tương đối với em không? Cũng khoảnh khắc đó, khoảnh khắc nhìn Ly bước
lên taxi vẫy chào tôi qua ô cửa kính, tôi đã không tin mình sẽ còn gặp
lại em. Tôi trở về nhà, tâm trạng trống rỗng. Đứng mãi trước căn hộ của
mình, giơ tay ba lần mà tôi không thể gõ. Đúng lúc đó Lương bước ra,
trên tay xách va li nặng trĩu, nhìn thấy tôi chân nàng hơi khụyu xuống.
Tôi sừng sững chắn ngang trước mặt. Và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy
những giọt nước mắt của mình rơi xuống tay nàng. Nhưng nàng đã rụt lại.
Và lách qua tôi. Đi thẳng.
Tôi những muốn chạy theo kéo nàng lại, thậm chí có thể quỳ gối xuống mà
níu kéo van xin chẳng ngại ngần. Tôi tin nàng sẽ ở lại bên tôi. Nhưng
tôi bất lực. Tôi buồn bã. Tôi cuồng dại. Tôi chỉ biết trân trân nhìn
theo nỗi ràng buộc êm ái đang đi khỏi thế giới tự do của tôi, khuất dần
và mất hút sau cánh cửa thang máy vô tình kia đang từ từ khép lại. Có
lẽ thử thách lớn nhất cho một người đàn ông là làm sao hiểu hết ý nghĩa
của sự ràng buộc êm ái đến từ một người phụ nữ và... biết tự hào có nó
trong đời sống thường ngày của mình. Vì sự ràng buộc êm ái vừa không đủ
chặt chẽ để gây khó chịu khiến anh ta muốn tháo tung, vừa không đủ dữ
dội nồng nàn để cuốn hút tâm trí anh từng giờ, sẵn sàng nộp mạng cho
nó. Sự ràng buộc mang khuôn mặt đàn bà. Hy sinh. Sự ràng buộc mang
khuôn mặt của thần tình yêu. Dâng hiến. Lờ mờ nhận ra có nó đâu đây
trong căn phòng, nhưng người đàn ông trong truyện không coi đó là may
mắn, càng không coi đó là thành công, vì rất nhiều thành công có thể
định lượng được ngoài kia đã che mắt anh ta. Cho đến khi... anh được
hoàn toàn tự do để chiêm nghiệm sự mất mát, trống rỗng của mình. Ý
tưởng này dĩ nhiên không mới, nhưng cũng không bao giờ cũ, vấn đề là lẽ
tồn tại của nó đòi hỏi một chiếc áo chưa bao giờ mặc. Chiếc áo của Cấn
Vân Khánh hấp dẫn thật, nhưng trông quen quá...
Mai Sơn