mùa này
vắng những cơn mưa..~
.
.
-
Chúng mình quan hệ đi e. A hứa, nhẹ thôi. – Lời nói dê bệ đầy ngọt ngào
của tôi.
-
…
-
E sợ à? k đau đâu mà e. Nhé
E
vẫn lặng thinh, không nói gì.
Cơ
thể e cũng hoàn toàn lặng thinh khi tôi cởi đến cái quần lót của e.
Trong đầu tôi giờ phút đó chỉ là sự vui sướng, ham muốn sắp được thỏa
mãn 1 cơ thể trắng nõn và trinh tiết đúng như tôi từng hi vọng.
-
A làm thật à? – E hỏi có vẻ ngượng ngùng.
-
Ừ e. Nhẹ thôi mà cưng. A sẽ làm cho cưng thích.
-…
Tôi
không hiểu sự im lặng của e. Trước, tôi từng phá trinh 1 cô gái. Khi
tôi đòi quan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng sợ đau. Nhưng
em..! Nhưng giây phút ấy tôi yêu e, mọi thứ thuộc về e, kể cả sự bí
hiểm..đáng lẽ ra không nên có.
Tôi
bắt đầu.
Sâu
hơn 1 tí nữa.
1
lúc.
Ôi,
người con gái tôi yêu đâu còn trinh. Ôi, tôi đã nghĩ e sợ đau. Ôi, tôi
là 1 thằng ngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết e.
-
Anh…- Đôi mắt e mều máo nhìn tôi, 2 bàn tay búp măng của e nắm chặt lấy
chăn.
-
** kiếp! Con đĩ ! – Không kìm được tức giận tôi chửi em.
Em
nhắm mắt lại, nhíu mày nhăn nhó.
Tôi
vẫn làm. Tôi làm mạnh hơn. Dường như tôi đang dồn hết bao cáu giận về
việc e mất trih lên cơ thể em. Tôi căm phẫn vì để mất trinh tiết người
mình yêu cho thằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỉ !
*
Tôi
và Phương quen nhau vẻn vẹn 1 tháng.
Tối
hôm đấy tôi dẫn em về nhà, không kìm được lòng tôi đã bế em lên giường.
Sau
đêm đó, nhiều lần tôi đã tự an ủi mình bằng việc thay đổi suy nghĩ về 2
từ “ trinh – tiết “. Tôi tự nghĩ, bây giờ trinh tiết của 1 con đàn bà
không quan trọng bằng trinh phẩm của nó. Nó yêu ai thật lòng thì có thể
quan hệ, có thể trao gửi cái nó gọi là trinh tiết đó cho người ta, tôi
không nên đau đầu quá nhiều vì những con đàn bà tầm thường đó, tôi
không nên tỏ ra khinh bỉ cái loại người đáng bị khinh bỉ như thế, tôi
không nên gọi con đàn bà đó là .. con đĩ!
Sau
đêm đó, thái độ của em đối vs tôi cũng khác.
E
lặng đi, đôi mắt biết cười và đôi môi không bao giờ ngừng nghỉ đã không
còn. Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi. Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em
đầy an ủi. Nhưng tận trong đáy lòng tôi, tôi cũng có suy nghĩ khác về
em. Đĩ thì không hẳn, nhưng không phải là 1 người con gái trinh tiết
như tôi từng tìm kiếm.
Liệu
tôi đã nên dừng lại hay tiếp tục tìm kiếm ?
Câu
hỏi đó luôn dày vò tôi từ trong giấc ngủ.
Tôi
yêu em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu đôi mắt trong long lanh
của em. Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như muốn với lấy 1
ngôi sao. Tôi yêu làn tóc mềm mượt của em, nó làm tôi hạnh phúc mỗi khi
vuốt nhẹ lên làn tóc ấy. Tôi yêu đôi tay búp măng của em luôn vuốt má
tôi. Tôi yêu mọi thứ thuộc về con người của em.
Nhưng
liệu có phải, tình yêu đó chưa đủ lớn để vượt qua ngưỡng của của 2 từ
“trih – tiết“ ??? Liệu có phải tôi yêu cái ********** mờ ảo đó hơn 1
người con gái ???
*
2
tháng sau đó, tôi và em vẫn yêu nhau.
Tưởng
chừng giữa chúng tôi đã xóa tan mọi khoảng cách. 2 tháng hạnh phúc nhất
đời tôi.
Đã
bao giờ bạn từng yêu 1 cô gái có đôi mắt to, long lanh, đen láy nhưng
lại trong xanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã
bao giờ trong giấc mơ bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, đôi má
bầu bĩnh và đôi môi chu lên thật đáng yêu chưa?
Chưa
đâu. Vì cô ấy chỉ có 1 thôi. Và cô ấy là của tôi rồi.
2
tháng chúng tôi vui đùa bên nhau.
1
cảm giác bình yên như thế!
Và
cứ đều đều, 1 tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và chủ nhật, chúng
tôi là của nhau, cả đêm.
Hạnh
phúc nối hạnh phúc.
Tình
yêu của tôi thật tuyệt.
*
Được
gần 4 tháng, tối thứ 7, cô ấy cầm 1 tờ giấy xét nghiệm đưa cho tôi xem.
“Kết
quả: viêm âm đạo.
Nguyên
nhân: quan hệ mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện pháp phòng
tránh hợp lý.”
-
Bác sĩ cũng bảo thêm là phải ngừng quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợ
quá..Huhu. – Em nói trong nước mắt,
Tôi
ôm em.
Hôn
lên trán em.
Em
sống trong sợ hãi và thuốc được 3 tuần thì tôi bắt đầu có 1 cảm giác.
Cũng không lạ, đơn giản vì là giống đực, đang được phục vụ ********
nhiều như thế bỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán! Phải, đúng là cảm
giác chán của 1 thằng đàn ông đầy dục vọng! Tôi thấy chán em!
Nhìn
thấy cơ thể em, tôi thèm muốn nhưng lại nghĩ đến chuyện không được quan
hệ, tôi lại nản.
Tôi
tránh mặt em.
Tránh
gần gũi với em.
…
Tôi
cất chiếc nhẫn kim cương chưa 1 lần được ngỏ lời vào trong ngăn kéo.
Đóng
sập cửa, tôi như đang muốn đóng lại cái khoảng trống trong tiềm thức
của tôi.
Tôi
lên bar.
Thằng
bạn thân chút rượu cho tôi. Tôi say mềm trong chai Remi’ 40 độ.
Đêm
hôm đấy, thằng bạn dẫn tôi vào 1 nhà nghỉ, tôi vẫn nhớ số phòng 101 có
1 cô thiếu nữ mặc quẩn bò, áo phông trắng đang ngồi sẵn trong đấy. Để
làm gì? Để đợi tôi?
Rồi
thằng bạn tôi đóng cửa, để lại tôi và cô bé đó.
Tôi
và em ********.
Sáng
hôm sau tỉnh, tôi thấy mình đang nằm giữa 1 đống chăn gối và 1 vũng máu
đã khô, bên cạnh là 1 cô gái không mặc gì. Tôi gọi em dậy. Em nói, đêm
qua tôi đã phá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy tiếng trước. Cái cảm
giác thích thú và thèm khát sống lại trong tôi. Tôi ******** với 1 cô
gái còn trinh. Tôi thấy sung sướng.
-
Em tên là gì? – Tôi hỏi nhỏ.
-
Em tên Trang.
-
Phương, à nhầm, Trang, em bao nhiêu tuổi rồi?
-
Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại gọi nhầm em là Phương?
-
Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. A nhầm với tên người yêu anh.
-
Người yêu anh ??? – Trang ngạc nhiên nhìn tôi.
-
Ừ, à mà không, người yêu cũ – Tôi gãi đầu trả lời em.
Tôi
cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Có thể là 1 chút tham lam
tăng cao, hay là lòng ích kỉ quá đỗi tầm thường của những thằng đàn ông
như tôi. Có lẽ là cả 2.
Tôi
hẹn Trang đi ăn tối và hẹn em nhớ ăn mặc đẹp. Về đến nhà, tôi mở ngăn
kéo lấy chiếc nhẫn kim cương đã từng có nhiều dự định của mình nhét vào
túi áo vét và lên xe. Tôi đến nhà Phương.
-
Em ốm à? Nhìn em gầy đi. – Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Phương trong
khuôn mặt khá tiều tụy.
-
Em đỡ rồi. Em không sao. A vào nhà đi.
Tôi
ôm nhẹ lấy em. Niềm hạnh phúc trước kia của tôi đâu rồi?
-
Mình xa nhau nhé! – Tôi nói khẽ với em.
Tôi
buông em ra. Đi thẳng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Vì tôi biết,
người yêu của tôi, con đĩ của tôi, là 1 người rất yếu đuối. Tôi biết em
sẽ không níu kéo tôi đâu. Vì tự trọng của em cao lắm. Và tôi cũng biết,
em sẽ khóc nhiều lắm, khóc đến gầy cả người đi mất. Tôi thấy mình là 1
thằng khốn nạn. Tôi thấy thương em. Nhưng lòng thương và tình yêu đó
không vượt qua được sự ích kỉ trong bản chất con người tôi.
Tối.
Sau
khi ăn tối với Trang.
Tôi
cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đáng lẽ là của Phương.
Em
vui vẻ đồng ý. Nhưng em bảo em cần 2 năm để hoàn thành chương trình hoc
của mình. Tôi chấp thuận.
Nhưng
thực sự, đến cái giờ phút tôi cầu hôn Trang, người mà con tim tôi hướng
đến vẫn chỉ là Phương. Tôi mong đợi gì ở Trang thế? 1 cô gái hoàn hảo
hơn Phương? 1 cô gái tôi đặt nhiều tình cảm hơn Phương? hay chỉ vì
Trang là 1 cô gái..còn trinh?!?
Đêm.
Tôi
không ngủ được.
Hút
gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Tôi nhớ.
Nhớ
ai?
Nhớ
Phương – 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1
cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Không
biết bây giờ em thế nào. Tôi không đủ can đảm nhắn tin cho em, tôi biết
mình tồi như thế nào. Tôi chỉ biết chắc chắn 1 điều, tôi đã gây ra cho
em căn bệnh quái quỉ, và tôi đã bỏ rơi em trên con đường của hạnh phúc.
Thêm 1 điều nữa là em đang khóc.
Nhớ
Trang – 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái tôi chưa biết gì
nhiều ngoài 1 **********.
Tại
sao thế? Tại sao tôi lại quan tâm đến cái ********** mỏng manh đó nhiều
đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con
gái. Tại sao thế?
Tại
sao tôi khốn nạn đến thế?
*
Trong
quãng thời gian chờ đợi em, tôi phát hiện ra em cũng thật sự đáng yêu.
Đôi mắt của em không long lanh như của Phương như em có đôi mắt của
phẳng lặng.
Em
không nói nhiều như Phương, không vui tính như Phương nhưng em có chiều
sâu hơn. Tôi nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Phương
mà tôi chưa đoán đươc.
Lúc
nào ở bên cạnh Trang, tôi cũng nghĩ đến Phương, so sánh giữa 2 người,
tôi tìm kiếm 1 điểm Trang hơn Phương, đang tìm, và có lẽ là chưa có.
Hôm
đó là 1 chiều mưa.
Tôi
và Trang đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra
siêu thị. Ngẩng mặt lên, tôi bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòe xòe trong
chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ che
mặt. Là em, là Phương. Em nhìn tôi, nhìn Trang, đầy kinh ngạc, e nhoẻn
miệng cười, 1 nụ cười không phải của em. Rồi em đi thẳng. Tôi sững
người. 8 tháng không gặp em rồi còn gì. Em khác quá. Đôi mắt của em
thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và em đang có bầu.
Với ông già đi bên cạnh sao? Em yêu ông ta ư? Vì cái gì thế? Vì tiền à?
Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Tôi cười
nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái tôi từng yêu. Trang
hỏi tôi:
-
Ai thế anh?
-
1 con đĩ hám tiền e ạ.
Sau
hôm đó, tôi cũng nghĩ đến Phương đôi ba lần. Rằng là tôi không ngờ
Phương là người như thế, rằng là may sao ngày xưa tôi bỏ Phương. Đáng
khinh quá.
*
Thấm
thoát đó mà đã hơn 1 năm.
Gia
đình tôi và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, chờ Trang tốt nghiệp là
cưới luôn. Tôi đã quen dần với việc có Trang. Chúng tôi hay đi dạo, đi
xem phim, đi ăn uống. Và chuyện chúng tôi ******** là thường xuyên.
******** với Trang, tôi thấy sung sướng vì tôi là người nắm giữ
********** của em.
Chúng
tôi, nói chung cũng hạnh phúc.
Hi
vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn.
Nhưng
phải nói thật là tình cảm tôi dành cho Trang thì cũng có, nhưng không
nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của chúng tôi bắt đầu không phải vì tình
cảm của 2 bên mà là vì em còn trinh tiết. Tôi đã từng nghĩ lửa gần rơm
lâu ngày cũng bén, nên tôi vẫn đang hi vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh
chóng.
Tôi
nghĩ vậy!
*
Ngày
cưới.
Trước
khi đến giờ cưới, tôi đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái
ngày tôi mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao tôi lại thấy ngột ngạt và
bức bối đến thế? Phải chăng vì tôi không thực sự hạnh phúc hay vì tôi
là thằng ngu dốt và ích kỉ? Không biết giờ này Phương đang làm gì? Bỗng
dưng câu hỏi đó hiện lên trong tôi. Em có đang nhớ đến tôi không? Đã
bao lâu rồi tôi không được nói chuyện với em? Bao lâu rồi tôi không
được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy? Bao lâu rồi tôi không
được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của em? Bao lâu rồi kể từ
ngày tôi bước đi?
Nhưng
tại sao em lại như thế? Tại sao em lại mất trinh trước khi ******** với
tôi? Tại sao em lại yêu 1 thằng già vì tiền? Tại sao thế hả em?
Trong
lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Phương, tôi bỗng nhìn thấy em. Phải,
đó là em. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt tôi. Chiếc váy xanh xòe
dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt
sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng
là em rồi, người con gái trong tôi. Nhẹ nhàng và đầy sức sống.
-
Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à? – Em cười mỉm với tôi.
-
Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao em lại ở đây? – Tôi
gãi đầu.
-
Em muốn gặp anh.