Và cho dù có
chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được sinh
ra sau tôi… vài phút.
Thật đen đủi cho
tôi khi có một cô em gái không bao giờ an phận. Nó được sinh ra sau tôi
có… vài phút. Vâng, anh em tôi song sinh ạ! Cuộc sống của tôi không lúc
nào được yên ổn khi cô em “tiểu yêu” lớn lên cùng nhau. Chẳng lẽ tôi
lại phải bắt chước người xưa mà than rằng: “Trời đã sinh ra ta
sao còn sinh ra nó?”
Ngày đầu tiên đi
học, nó mè nheo với mẹ: “Con muốn sách đẹp, bút đẹp, thước
đẹp, anh Nhân không được có gì đẹp hơn con, mẹ nhé!”Đúng là đồ con gái,
tôi cóc thèm mấy thứ đấy. Tôi chỉ cần máy bay và súng giả thôi. Nhưng
Trang đâu bao giờ chịu nhường tôi. Ngày hôm trước tôi cầm điều khiển ô
tô lao vù vù vào mấy cuốn vở và chân con bé khiến nó hét ầm lên:
-Mẹ ơi! Anh Nhân
làm bẩn hết sách đẹp của con rồi!
Thì ngày hôm sau,
nó đã lựa lúc tôi ăn sáng dí khẩu súng nước vào đầu tôi, tinh quái:
-Đầu hàng đi, nếu
anh còn muốn… sống!
Tôi thản nhiên
ngồi gặm bánh mì, không thèm coi lời nó ra gì. Kết quả là dứt lời 2s,
bánh và quần áo tôi ướt sũng, lại còn bị mẹ mắng vì tội làm đổ nước ra
nhà. Tôi phóng ánh mắt căm hận sang cô em gái đang ngồi ăn bánh ngoan
ngoãn như một con mèo con bên cạnh, mở miệng định thanh minh thì nó đã
kéo áo mẹ: “Anh Nhân còn định đổ lỗi cho con nữa đó
mẹ!” Ôi! Tôi điên mất thôi. Nỗi oan này làm sao mà rửa sạch
được?!
Trang không giống
tôi, dù anh em tôi sinh đôi, tất nhiên. Trang nghịch ngợm và… quái đản.
Ngược lại, tôi coi cô em như một thằng con trai để lôi vào bất kì “cuộc
chiến” nào. Không phải tôi không biết thỉnh thoảng Trang ngấm ngầm
chống đối tôi, nhưng tôi nhún vai:
-Đúng là con gái!
Và chỉ ngày hôm
sau, Trang đã lại ngồi sau xe, ôm tôi chặt cứng để:
-Anh chở em đi
học, nhá!
Giọng Trang trong
trẻo, dễ thương như một chú mèo khiến lòng tôi mềm lại. Đó là khoảng
thời gian đẹp nhất của anh em tôi. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu không có
một ngày tôi và Trang cùng lớn.
Mười bảy tuổi,
Trang cao gần bằng tôi. Tóc ngắn, áo thun, quần jean, giày thể thao,
trông cô em tôi như một thằng con trai, hệ quả của những trận bóng đá
sai khớp chân và những trận bóng chuyền trẹo cổ tay. Có một điều mà một
thằng con trai vô tâm như tôi cũng có lúc hơi suy nghĩ, đó là những đứa
con gái tuổi này đã bắt đầu biết kẹp tóc xanh đỏ, váy áo lòe loẹt. Chỉ
riêng Trang là không. Tôi coi đấy là một điều hiển nhiên, em gái tôi
thì bao giờ mới là… con gái chứ! Tôi chỉ hơi thắc mắc khi có một ngày
mẹ bí mật giấu mấy áo nho nhỏ trong tủ quần áo của Trang.
Tối hôm đó, tôi
vào phòng và bắt gặp cô em gái đứng trước gương với mái tóc xõa, lấp
lánh 2 cái kẹp nhỏ, bộ váy áo màu hồng nhạt, môi ươn ướt và phơn phớt
hồng, đôi giày búp bế gắn nơ màu trắng. Tôi nhẹ nhàng tiến đến sát
gương, Trang giật mình quay lại. Tôi sững người nhìn cô em. Trang như
một vật - thể - lạ, nó quá… xinh đẹp. Lần đầu tiên tôi biết em gái tôi
có đôi mắt đen tuyền của mẹ, cái mũi dọc dừa của bố và nụ cười của… tôi
(Chẹp, cứ cho tôi tự an ủi thế đi!). Không hiểu sao bỗng nhiên tôi lại
thấy khó chịu. Tôi gắt ầm lên:
-Mày làm cái gì
thế hả? – Hỏi xong tôi mới biết mình vừa hỏi một câu hết sức vô lí và…
ngớ ngẩn.
-Anh thấy em thế
nào? – Trang mỉm cười. (Phù, may mà em gái tôi… hiền.)
-Chả ra làm sao
cả. Mày làm ơn cứ quần jean, áo thun đi cho thế giới nó hòa bình.
-Nhưng…
-Không nhưng gì
cả! Lát tao vào mà vẫn còn thế này thì…
Tôi quay phắt lại,
hậm hực bỏ ra khỏi phòng. Chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại
phản ứng… thái quá như thế nữa. Có lẽ tại cảm giác mất mát!
Khi tôi đang ôm
máy nghe nhạc yên lặng trên giường thì Trang gõ cửa. Tôi nhắm mắt, trùm
chăn giả vờ ngủ. Trang mở khẽ cửa rồi thò đầu vào. Sau một thoáng ngập
ngừng, nó bước chân vào, tới bên giường tôi.
-Anh ơi, anh ngủ
chưa? – Trang thì thầm.
Tôi vẫn gan lì
không chịu lên tiếng, chỉ mong nó đi ra. Trang kéo chăn khỏi mặt tôi,
nhẹ nhàng gỡ phone ra đặt lên bàn. Rồi không biết nghĩ gì, nó chui vào
chăn, kê đầu lên cánh tay tôi, thủ thỉ:
-Anh Nhân, dậy đi!
Em biết anh chưa ngủ. Em muốn nói chuyện này!
-Gì? – Tôi mở mắt,
càu nhàu, đúng lúc đối diện với ánh mắt long lanh của cô em song sinh
nghịch ngợm.
-Em thích một
người! – Trang rụt rè thổ lộ.
Tôi thở dài thườn
thượt. Sao khi biết em gái mình thích một người, tôi lại hụt hẫng thế
này nhỉ? Bây giờ thì tôi đã biết nguyên do sự thay đổi đột ngột của
Trang. Nó cũng là con gái và đã lớn rồi. Tôi không thể ép em gái mình
mãi mãi là… một thằng con trai được. Trang kể nhiều về Minh, thằng bạn
thân của tôi. Trang thích Minh như bao đứa con gái trong trường thích
Minh. Đơn giản vì Minh là hot boy, vì Minh chơi bóng rổ giỏi, vì đối
với ai Minh cũng đối xử rất ngọt ngào. Cô em gái ngốc nghếch của tôi đã
thích Minh trong những lần tập bóng cùng nhau. Và giờ, nó làm tôi rối
tung lên chỉ vì một điều duy nhất: Tôi sợ tình yêu làm Trang phải khóc!
-Anh ủng hộ em nhé!
-Ừ! – Tôi gật đầu,
lại lén thở dài.
Ngày hôm sau, tôi
thông báo vắn tắt tình trạng của cô em gái cho thằng bạn thân và kết
luận:
-Mày mà làm gì
khiến em tao buồn thì đừng có trách!
-Mày nói thật đấy
à? Thằng em… ý nhầm… cô em song sinh của bọn mình… lại nhầm… của mày đã
thay đổi… vì tao?
-Ừ! Nên mày đừng
có mà làm nó buồn, tao nhắc lại lần thứ hai rồi đấy!
-Trang xinh thế cơ
à? Tao phải gặp em ý ngay mới được!
Cái thằng quỷ này,
không hề chú ý đến lời tôi một chút nào, chỉ chăm chăm vào nghe tôi tả
Trang thôi. Đúng là đồ háo sắc! Cuối buổi học, tôi và Minh đến sân bóng
chờ Trang. Cô em xuất hiện trong bộ đồ ngày hôm trước, trông nữ tính và
xinh kinh khủng.
-Hôm nay trông em
như một cô công chúa ấy! – Minh cất giọng ngọt xớt.
Tôi đạp mạnh vào
chân nó. Đồ đểu! Nó còn dám tán tỉnh em tôi nữa cơ đấy! Minh nhăn nhó,
nhưng nó vội lấy lại nụ cười “lừa tình” ngay. Trang mỉm cười bẽn lẽn.
-Em cảm ơn!
Trang và Minh đi
chơi, bỏ tôi trơ trọi lại một mình. Tôi nằm vật ra giữa sân bóng. Giờ
thì tôi hiểu cảm giác mất mát ấy là gì rồi. Mười bảy năm. Mười bảy năm
tôi đi đâu Trang cũng lẽo đẽo theo sau. Mười bảy năm tôi làm gì, chơi
gì Trang cũng bắt chước và đòi cho bằng được. Mười bảy năm Trang đảo
tung cuộc sống của tôi lên, làm cho tôi không có ngày nào yên ổn. Cũng
là mười bảy năm, tôi quen với sự có mặt của cô em gái bướng bỉnh nhưng
dễ thương. Thế rồi đùng một cái, nó lớn, tôi lớn. Nó yêu, tôi không
yêu. Kết quả là nó bỏ mặc ông anh này với bộ dạng của một kẻ vừa bị
chôm mất món đồ yêu quý nhất, để tung tẩy bên một thằng xa lạ. Xa chứ,
lạ chứ, Minh có sống cùng nhà, nằm cùng giường, ăn chung muỗng… với
Trang như tôi đâu. Ông trời thật là bất công!
Những ngày sau đó,
tôi tránh mặt Trang. Mà hình như con bé cũng chả thèm quan tâm xem ông
anh này sống chết thế nào. Sáng, nó được Minh đón đi học. Chiều, Minh
chở nó về tận nhà giao cho bố mẹ tôi. Mẹ vui vẻ khi thấy cô con gái
cưng nữ tính hơn một chút. Bố cười xòa nói chuyện với thằng Minh cứ
như… đúng rồi. Tóm lại, chẳng có ai trong căn nhà này còn biết tới sự
tồn tại của tôi. Thật tội nghiệp cái thân mình quá! (Haizzz… từ lúc nào
mình biết than thở thế này nhỉ?)