Lâm rón rén… Rón
rén… mơ hồ từng bước, từ từ tiến vào không gian thơ
mộng. Người con gái đang nhắm nghiền mắt, chìm sâu trong giấc ngủ. Cô
ấy thật xinh đẹp, mỏng manh… khiến Lâm liên tưởng đến một nàng công
chúa đang say giấc trong căn phòng có tấm rèm màu hồng bóng bẩy, diêm
dúa những đăng ten trang trí, cũng đẹp tựa như người con gái ấy. Đến
sát sườn giường, Lâm đứng lặng. Một phút, hai phút… Rồi, cúi xuống,
thật nhẹ. Lâm kéo tấm chăn cao hơn, gần như chùm kín cả bờ vai của cô.
Sau đó, Lâm lại
lẳng lặng quay bước. Sập nhẹ cánh cửa phòng…
…
Lâm rón rén… Rón
rén… Lâm vẫn cứ rón rén… Mỗi ngày, lặng lẽ như một cái
bóng. Lâm… là ai !?
Lâm là một người
con trai mới bước qua tuổi hai mươi. Lâm cao ráo,
gương mặt hiền, nhưng buồn man mác, ẩn sâu trong đôi mắt hun hút. Cả
ngày, Lâm không nói năng gì, thi thoảng chỉ nhếch mép cười lấy lệ, khi
ai đó hỏi han đến.
Lâm được dẫn về
ngôi nhà mà hiện tại Lâm đang sống, đã gần chục năm.
Nhưng, khoảng cách của Lâm với các thành viên trong nhà như càng ngày
càng giãn. Đơn giản, vì ở đây, ngoài một cô gái, thì không ai chào đón
Lâm cả. Họ chấp nhận Lâm một cách miễn cưỡng, để được tiếp quản cái cơ
ngơi mà Lâm thừa hưởng từ bố mẹ đã mất do tai nạn. Nhưng bây giờ, Lâm
lớn rồi. Lâm ý thức rõ về việc làm của những con người ấy không phải
xuất phát từ tình yêu thương, từ thiện ý, mà vì họ tham của.
Chuyện xảy ra, 8
năm trước, khi Lâm mới là cậu thiếu niên 13 tuổi. Bố
mẹ Lâm, và vợ chồng người mà Lâm được nhận về làm con nuôi, có quan hệ
mật thiết. Họ là bạn thân, đồng thời còn hợp tác làm ăn rất phát đạt,
không mâu thuẫn. Chính vì thế, mới có sự việc “bàn giao”, sau tai nạn
kinh hoàng năm 2003.
- Tôi... giao
lại... cơ ngơi... và thằng bé... cho... vợ... chồng
cậu... chăm sóc... nó... nên người... giúp...
Bố của Lâm khi ấy,
đang tình trạng hấp hối, đã phó thác Lâm cho bố mẹ
nuôi của Lâm hiện tại. Mẹ Lâm, đã ra đi ngay trong căn hộ bốc hỏa. Thi
thể của mẹ, cháy nhầy nhụa, khét lẹt khi người ta thu dọn hậu quả của
thảm họa.
Đập vào tầm mắt
thằng bé non nớt, là hai người thân yêu nhất đang bị
khâm niệm, khiến nó sốc đến chết lặng, toàn thân đờ đẫn...
Lâm không được
tông tộc họ hàng thừa nhận, nên Bố Lâm giao nó cho vợ
chồng người bạn. Khổ ! Bố Lâm là con hoang, gia đình bên nội ruồng bỏ.
May là khi ông nội Lâm còn sống, vẫn lén lút chu cấp vật chất nuôi bố
Lâm thành người. Bố nó cũng bản lĩnh, bôn ba làm nên cơ nghiệp. Mẹ nó
còn bi thảm hơn, mồ côi từ nhỏ.
...
Về sống với bố mẹ
nuôi, Lâm bị phân biệt đối xử, không bao giờ được
nhận nụ cười âu yếm, trìu mến từ người mà nó bập bẹ gọi “Mẹ !”. Bố mẹ
nuôi của Lâm, có ba người con, hai gái, một trai. Chị gái nuôi của Lâm,
hơn Lâm hai tuổi. Cô gái rất xinh đẹp, lương thiện, là thành viên duy
nhất trong nhà coi Lâm như người thân. Còn cậu em trai nuôi, kém Lâm 3
tuổi, là “chúa kễnh”, lúc nào cũng cạnh khóe, hậm hực với người anh
khác máu mủ. Thêm bố mẹ nuôi bênh thằng con trai ruột chằm chặp, nên có
bao giờ cư xử bình đẳng với Lâm đâu ? Đứa em gái út trong nhà này, mấy
năm trước tai nạn, ra đi vĩnh viễn.
- Hôm nay, chị
muốn mua quà sinh nhật cho một người. Lâm chở chị đi nha
!
Nó nhìn chị gái
nuôi, đôi mắt cô ấy long lanh. Nó không nói gì.
- Lâm... có đi
cùng chị được không ?
Lâm gật gật.
- Ừ, may quá ! Chị
muốn mua quà sinh nhật tặng “người ấy”. Phong cách
của Lâm với anh ấy, khá giống nhau.
Dù Lâm im lặng, cô
gái vẫn vui vẻ nói chuyện cùng.
- Xời ơi ! Sao chị
không bảo em chở, mà cứ phải là cái thằng câm đó ! -
Em trai cô gái ngồi ôm laptop “chiến đấu” với các game thủ say sưa, mà
vẫn không quên buông một câu mát mẻ. Trông cái vẻ ăn mặc, với thái độ
của “hắn”, ngông vô đối.
- Em đừng hở tí là
mát mẻ người khác thế. Chị không thích đi với em,
cũng vì như vậy.
- Chị hâm vừa
thôi. Ai đời lúc nào cũng tin tưởng cái thằng thần kinh
có vấn đề.
Lâm quen rồi, nó
không phản ứng, nó coi như những lời lẽ ấy không lọt
lỗ tai. Nhưng, cô gái thì tỏ ra bực bội với cậu em trai:
- Lâm không có vấn
đề gì hết. Em đừng nói lung tung làm tổn thương
người khác.
Đoạn, cô gái nhìn
Lâm, mỉm cười:
- Đi luôn bây giờ,
được không ?
Nó lại gật gật.
Cô gái vào phòng
riêng, sau mười phút, cô diện chiếc váy màu xanh nhạt
sóng sánh, mái tóc thả ngang vai trông thật hiền hòa với nụ cười tươi
xinh, bước ra. Cô níu tay áo Lâm, như một người chị gái dựa dẫm em trai
của mình.
- Chị yêu Lâm nhất
! Chị mượn cánh tay này, khi nào em có “người ấy”
thì chị buông.
Lâm vẫn cứ bước.
Lâm lạnh lùng đến mức không một chút sắc thái hiện lên
gương mặt, cánh tay cũng không nhúc nhích, để mặc cô gái tự bám lấy.
- Lâm... Không
thích chị phải không !?
Lâm chững lại. Cô
gái chợt buông tay, đôi má bỗng đỏ và hơi lúng túng.
Để tránh Lâm cảm thấy, cô bước nhanh về phía trước, ra khỏi cửa nhà.
Lâm nhìn cô, đôi
mắt nó tỏ ra hờ hững. Nhưng thẳm sâu trong đó, là một
vực thẳm chan chứa những niềm riêng bị nó ém lại.
Ngoài sân, cô gái
đứng đợi, quay người vào trong. Cô hơi súng sính cánh
tay cùng với cái túi xách, đôi mắt cô lung linh. Dường như... Cô đang
hạnh phúc !?
Lâm bình thản dắt
xe máy, nhưng trong tim Lâm như vừa bị điện xẹt qua
làm đau nhói.
Lâm đội mũ bảo
hiểm, nổ máy. Cô gái cũng cài mũ của mình, ngồi lên xe
nhẹ nhàng. Như thường lệ, cô bám vào áo ở hai bên hông Lâm. Họ rời khỏi
nhà, dần hòa vào dòng người nườm nượp trên đường phố trải dài những tán
cây xanh...
Suốt cả buổi đi
mua quà sinh nhật ấy, cô gái luôn năng động, hứng khởi
chọn lựa đủ các món mà cô nghĩ là hợp với “người ấy”. Từ cái ví, thắt
lưng, áo phông, mũ, cặp kính... Cô đều mượn Lâm để ướm. Mọi người trong
shop nhìn vào, cứ ngỡ họ là một cặp. Không hiểu sao, cô gái không đính
chính, khi chủ shop nói: - “Hai cháu xứng đôi quá !”. Còn Lâm khi ấy,
vẫn vẻ mặt không lộ cảm xúc. Nhưng trong khi cô gái chọn đồ, thỉnh
thoảng Lâm cũng có chút biểu hiện để ủng hộ. Cuối cùng, cứ cái gì Lâm
gật, là cô gái hớn hở mua ngay. Tính ra, chẳng biết cô tặng sinh nhật
kiểu gì mà chọn cùng lúc mấy món ? Cô không quên mua thêm các phụ kiện
trang trí, định tự làm một món quà ngoài những thứ mua sẵn.
Tan cuộc mua sắm,
cô kéo Lâm đi chụp ảnh. Lâm lắc đầu, cô gái nài nỉ
mãi. Nhìn vẻ khẩn khoản của cô, Lâm miễn cưỡng đồng ý. Chụp được đến
cái thứ 3, Lâm chán. Có mỗi cô là cứ phấn khởi ra mặt.
Ngồi trong quán
nước, cô say sưa nhìn Lâm, và... kể về “người ấy”:
- Người mà chị
thích, một ngày gần nhất, chị sẽ giới thiệu với Lâm.
Người ấy đẹp trai, nhưng đó không phải là điều khiến chị thích. Mà chị
thích ở người ấy, là sự vững vàng, đáng tin cậy. Người ấy cũng giống
như Lâm, ít nói lắm, nhưng vẫn khiến chị cảm nhận được.
- ...
- Chị hy vọng có
một ngày, chị thực sự có thể mang lại hạnh phúc cho
người ấy.
- ...
- Chị muốn người
ấy không phải cô độc trong thế giới của riêng mình...
Lâm im lặng. Im
lặng suốt từ đầu. Chợt, khóe mắt cô gái rưng rưng lệ.
Cô gạt vội. Lâm kịp nhìn thấy.
- Sao thế ? - Lâm
hỏi, cộc lốc.
- Chạnh lòng một
chút thôi ! - Cô gái cố giấu niềm riêng, cười.
- Em... tin chị...
- Khó lắm !
- Không khó đâu !
- Ừ. Chị... sẽ cố
gắng.
Lâm... lại im lặng.
- Lâm này ! Lâm
học giỏi, Lâm đẹp trai, Lâm có trí tuệ, sao cứ lầm lì
mãi !?
Lâm không đáp.
- Lâm cứ thế này,
ai đến gần được ? Chị mà không phải chị gái của Lâm,
chị cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn thôi.
- ...
- Chị rất muốn
thấy Lâm cười thật tươi, thấy Lâm được mọi người quan
tâm.
- Mình chị được
rồi !
- Sao !?
- Em bảo “không
cần ai” !
Hôm nay, là ngày
giỗ năm thứ 5 của cô em gái nuôi. Bố mẹ nuôi của Lâm
cứ mỗi khi đến ngày này, lại nhìn Lâm như “kẻ thủ ác”. Họ mù quáng
nghĩ: “Vì có một đứa con nuôi bước về nhà, nên họ phải chịu mất đi một
đứa con ruột để thay thế !” Bởi vậy, vốn đã không được yêu thương, càng
ngày Lâm càng bị họ xa lánh. Lâm nhiều lần, định rời bỏ ngôi nhà.
Nhưng, dường như chị gái của Lâm nhìn thấu, nên cô luôn có cách níu kéo
Lâm lại. Tuy nhiên, lần này thì Lâm không thể chịu đựng cảm giác bị sỉ
nhục, tự trọng của người con trai tổn thương. Lâm nằm trên giường, thao
thức trong đêm khuya nghĩ về những gì nó nghe thấy, khi lúc tối vô tình
đi ngang qua phòng bố mẹ nuôi nó nói chuyện:
- “Em chán lắm rồi
anh ạ ! Giá như không phải nhìn thấy “của nợ” ấy.
- Cam chịu đi em !
Một nửa tài sản chúng ta có, là của nó đấy. Trước
mặt nó, em đừng cay nghiệt quá.
- Em đâu có ác
uổng gì cho cam ! Mà không hiểu sao... Em coi nó thật
tệ. Có cách nào... Không phải sống chung với nó, mà vẫn giữ được tài
sản không anh !?
- Không. Quyền
thừa kế của nó đã được pháp luật bảo hộ.
- Ôi trời ơi... !
Em mệt mỏi lắm. Vì nó, mà con gái của chúng ta chết
thảm. Nghĩ đến, là em...
- Cố mà chịu !
- Em chịu. Nhưng
em không thể nhìn nó với thái độ bình thường được. Sao
lúc bố nó lâm chung, vẫn còn tỉnh táo thế !?? Kịp di chúc tài sản cho
nó. Nếu ông ta cũng giống như bà vợ, bị thiêu rụi trong nhà... Thì có
phải chúng ta được hưởng toàn bộ !?”
Nội dung trao đổi
ấy, cứ lởn vởn trong tâm trí. Lâm vùng dậy. Nó gần
như không kiểm soát được vẻ trầm lặng thường nhật. Bàn tay nó nắm chặt,
gồng lên chống xuống giường. Trong bóng tối, loáng thoáng thấy bờ vai
Lâm run lên...
...
Buổi sáng hôm sau,
ngôi nhà chỉ có mấy người mà trở lên nháo nhác. Họ
không thấy Lâm đâu hết.
Lâm bỏ nhà ra đi.
Từ bỏ luôn ngôi trường mà nó đang theo học. Không ai
biết Lâm đi đâu về đâu ? Bao ngày trôi qua, chị gái nuôi của Lâm bỗng
gầy rộc, xanh xao. Cô dường như đánh mất linh hồn và khí chất của mình
theo Lâm đi mất. Bố mẹ nuôi của Lâm, thì nơm nớp lo sợ Lâm đòi quyền
tài sản. Nhưng, Lâm không làm như vậy. Nó biệt tăm.
Và, từng năm,
trong ngôi nhà dù không còn Lâm làm chướng mắt, bầu không
khí u ám vẫn cứ bủa vây lấy... Thậm chí, còn ngột ngạt hơn cả khi Lâm
có ở đó. Bố mẹ nuôi của Lâm, ngày ngày lao đao vì thằng con quý tử từ
khi bước vào ngôi trường đời, đã theo bạn bè xấu ăn chơi trác táng, trở
thành kẻ “phá gia chi tử” không ai bằng. Còn cô gái, ra nước ngoài du
học, được hơn ba năm thì xin về nước. Không ai hiểu lý do gì, cô đột
ngột từ bỏ cơ hội có một tương lai sáng lạn bên đó, để trở về.
Tính đến nay, kể
từ ngày Lâm bỏ đi, cũng ngót nghét 5 năm.
Lâm bây giờ, không
còn là “nó” nữa. Lâm đã trở thành người đàn ông
chững chạc, độc lập và bớt cái vẻ lì lợm đến mức không ai dám tới gần.
Anh có sức hút đến lạ, với những người nhìn vào, bởi sự phong độ, tài
năng được thừa nhận.
Trong quá trình
tách rời khỏi gia đình bố mẹ nuôi, Lâm tự thân bươn
trải, vừa học vừa làm. Anh nỗ lực vươn lên, thể hiện mình trong lĩnh
vực kiến trúc. Sở trường, say mê công việc này, từ khi còn là cậu bé 10
tuổi. Khi đó, Lâm đã vỗ ngực khẳng định với Bố: “Con sẽ là kiến trúc sư
thiết kế những căn nhà thật ấm áp”. Nhưng, khi về sống với bố mẹ nuôi,
do nhiều tình thế o bế, mà Lâm dường như không bộc lộ năng lực của mình.
Ba năm trước, Lâm
gửi tác phẩm ứng cử xây dựng cho một Tập Đoàn lớn.
Sau đó, còn thiết kế thêm các công trình kiến trúc khác để dự thi
“Không gian và ý tưởng hội nhập”. Không ngờ, anh nhận giải cao, được
mời về làm việc cho chính Tập Đoàn kiến trúc mà anh ứng cử. Từ đấy, con
đường sự nghiệp của Lâm mở ra với vô vàn khó khăn anh phải đối diện, để
có chỗ đứng như ngày hôm nay.
- Anh ơi ! Bố bảo
hôm nay anh đến nhà em, bố có việc muốn bàn bạc với
anh ! - Cô gái chừng hơn hai mươi tuổi quàng tay qua vai Lâm, khi anh
đang ngồi vẽ bản thảo, nói với giọng thật nhỏ nhẹ.
- Anh biết rồi. Em
về trước đi !
- Em ở đây đợi anh
cơ.
- Bây giờ mới 4
giờ chiều. Em đợi anh lâu đấy ! - Lâm vẫn chăm chú nhìn
vào công việc.
- Không sao. Bao
lâu em cũng đợi.
- Em ra chỗ khác
chơi đi. Anh đang làm việc.
- Được rồi. Em
không làm phiền anh. Em ngồi xa anh ra là được chứ gì !?
- Cô gái buông tay khỏi vai Lâm, khiêm tốn lùi lại phía sau, và ngồi
yên lặng ở mép ghế sofa trong căn phòng khá rộng rãi, thoáng khí.
Không thật lộ liễu
thái độ, nhưng Lâm khẽ thở dài.
Lâm biết tình hình
của gia đình bố mẹ nuôi, kinh tế gần như sa sút
triệt để. Cơ ngơi cũng bấp bênh. Biết chị gái nuôi đi du học, và khi cô
trở về, Lâm cũng biết. Anh dù rời khỏi nhà, nhưng nơi ấy... vẫn có một
điều thân thương, quan trọng đặc biệt mà Lâm không thể từ bỏ. Anh nhớ
khôn nguôi cái cảm giác “rón rén... rón rén... từng bước đến gần người
con gái xinh đẹp chìm sâu trong giấc ngủ, chỉ để... kéo cao hơn tấm
chăn cho cô không bị nhiễm lạnh”. Từ khi chị gái về, Lâm mấy tháng lại
dành thời gian vượt hơn 500 cây số, tìm đến nơi có sự hiện diện của cô.
Trong suy nghĩ của Lâm, cái tên của người chị gái ấy - Ngọc Vy như thấm
nhuần tâm trí. Đó, chính là bức tường ngăn cách anh bao năm không đón
nhận tình yêu của bất cứ ai. Cho dù, cô con gái diệu của Phó Chủ Tịch
Tập Đoàn vẫn cứ đơn phương đeo bám lấy.
- Sắp xong chưa
anh Lâm ? - Sau 30 phút im lặng, cô gái có vẻ sốt ruột.
- Chưa.
- Chán quá à ! Em
kiên nhẫn lắm rồi đấy.
- ...
- Anh Lâm... ! -
Giọng cô gái kéo dài.
Lâm không nói.
- Anh Lâm... ! -
Cô gái đứng dậy, dậm chân như thôi thúc.
Lâm thoáng cau
mày. Anh buông bút, quay lại:
- Anh có bắt em ở
đây chờ đâu ? Đừng làm phiền anh !
Cô gái xị mặt.
- Em về trước đi !
- Lâm nghiêm giọng.
- Em ghét anh !!!
- Cô gái giận, vùng vằng quơ cái túi để trên ghế và
bước thẳng đến phía cửa với vẻ tức tốc lắm. Dường như, cô khóc.
Lâm mệt mỏi, gục
xuống, hai bàn tay bắt vào nhau đỡ lấy vầng trán.
Buổi tối ấy, anh
đến nhà Phó Chủ Tịch theo yêu cầu. Ngôi nhà rộng như
một dinh thự, sa hoa và tràn đầy khí chất kiến trúc phong phú. Chỉ
nguyên căn phòng khách, cũng đủ toát lên vẻ lộng lẫy của gia đình danh
giá. Lâm được mời ngồi xuống.
- Tôi đánh giá rất
cao năng lực, và quý mến cháu ! Tôi cũng biết Kiều
Anh nó yêu cháu. - Vị Phó Chủ Tịch đĩnh đạc lên tiếng.
- Thưa chú ! Cháu
không để tình cảm với công việc lẫn lộn.
- Tôi biết ! Trước
khi bàn vào công việc, tôi muốn đề nghị cháu một
điều tế nhị. Mong cháu thông cảm !
- Chú cứ nói ạ !
- Cháu... không
yêu con gái tôi. Tôi thấy điều đó. Và thực lòng, tôi
mừng vì thế. Tôi không kỳ thị cháu. Nhưng, tôi muốn con gái mình được
gả đến một nơi môn đăng hộ đối.
- Cháu cũng xin
phép thưa thẳng với chú ! - Lâm nghiêm túc thái độ, đôi
mắt anh sáng lên sự tự tin mà khó ai có thể phủ nhận: - Điều chú lo
lắng, sẽ không xảy đến. Cháu đã có người yêu không phải là Kiều Anh.
Mong chú nguôi áy náy.
- Ừ, tốt lắm ! Vậy
thì tốt... ! - Người đàn ông lúc này, mới nở nụ cười
thoải mái. Ông hồ hởi nắm tay Lâm: - Cảm ơn cháu hiểu cho tấm lòng
người làm cha như tôi !
Dù Phó Chủ Tịch
không nói, thì Lâm cũng thừa xác định được tình cảm của
mình. Anh chưa khi nào lấp lửng trong quan hệ yêu đương với Kiều Anh.
Kiều Anh biết điều đó. Cô còn nhìn thấy cả “người yêu dấu” của Lâm qua
tấm ảnh duy nhất mà Lâm coi như vật bất ly thân, anh kẹp trong ví.
...
Với Lâm, anh làm
việc, anh say sưa thể hiện mình trong lĩnh vực kiến
trúc... Không đơn thuần chỉ là để kiếm tiền, để nổi trội hơn người. Nói
thẳng ra, anh được mời vào Tập Đoàn lớn cũng chẳng có gì đáng để Lâm vỗ
ngực “ta đây giỏi”. Anh phấn đấu, cũng chỉ vì đó là cuộc sống, là điều
mà một con người nên có, và lý tưởng cống hiến. Anh hiểu được nỗi khổ
tâm khi phải “ăn nhờ ở đậu”, khi phải mất mát những thứ đáng ra thuộc
về mình, không thể bên người con gái anh yêu. Tất cả, cũng bởi... Anh
không có gì cả ! Ngày đó, anh không vượt qua được chính mình. Anh cô
độc trong nỗi đau và sợ hãi cá nhân. Nhưng bây giờ, anh bước ra. Anh đã
cười. Có điều, anh cười mà Ngọc Vy không thấy. Thế nên, nụ cười của Lâm
chóng vánh...
***
Ngọc Vy như chết
lặng, khi thằng em trai lăng bộp vào người cô cuốn tạp
chí có hình bìa ai đó rất giống Lâm:
- Anh ta đấy !
Giỏi rồi. Ngạc nhiên thật ! - “Hắn” rệu rã buông từng
chữ.
Cô gái nghe thế,
vồn vã cầm ngay cuốn tạp chí, đôi mắt mở to, gương mặt
từ kinh ngạc cho đến biến sắc, nhợt nhạt cả bờ môi. Dòng tít đập vào
tầm mắt: “Hải Lâm - Sức Trẻ và Phong Cách Kiến Trúc Lạ”. Cô lần theo
trang, tìm vào bài viết. Không khó khăn để thấy, khi bài viết về Lâm
được chiếm lĩnh toàn bộ hai trang báo ngay ở đầu.
- Trời ơi... !
Đúng là... Lâm... - Cô thốt nhẹ lên trong vô thức. Cô
không thể nhìn rõ từng con chữ như đang chen nhau chật chội, dày đặc cả
mặt báo. Hình ảnh Lâm, vẫn gương mặt trầm buồn nhưng trưởng thành hơn,
nam tính hơn và có phần xa lạ, cứ lung linh theo những giọt lệ Ngọc Vy
rưng rưng tuôn chảy. Cô co người, ôm lấy trái tim đang muốn vỡ ra vì
xúc động.
Thằng em trai thấy
vậy, sấn tới giựt quyển tạp chí, trỉ trích:
- Hắn ta được sao
nào chiếu mệnh mà hên dữ vậy ? Không một đồng xu dính
túi, bỗng chốc biến thành “vip”. Không chừng sài “mỹ nam kế” với con
gái nhà người ta.
Ngọc Vy đứng bật
dậy, gương mặt giàn giụa nước mắt của cô lộ rõ sự phẫn
nộ khi nghe “hắn” xúc phạm Lâm. Lẽ dĩ nhiên, cô tát cho em trai một
cái, làm “hắn” bo má đau điếng.
Tức mình, “hắn” xô
cô ngã xuống, cuỗm quyển tạp chí định mang đi biến.
Ngọc Vy chấp chới kéo lại, cố giành thứ mà cô muốn, nhưng bất lực trước
sự vô tình của thằng em hết sức “ngông”. Cách cô khoảng mấy mét, “hắn”
nhếch mép cười, từ từ xé tan nát trang báo viết về người anh khác huyết
thống. Ngọc Vy cuồng lên, lao đến sụp dưới chân “hắn”, tuyệt vọng vơ
lại từng mảnh vụn. Không chắp vá lại được, cô điếng lặng trên nền gạch
buốt vào tận tâm khảm...
Sau lần thấy Lâm
trên tạp chí, Ngọc Vy không khó khăn để có thông tin
về anh. Cô lên mạng tìm kiếm. Hình ảnh về Hải Lâm, các bài viết, công
trình của anh, gần như la liệt các trang internet. Có cả số điện
thoại...
***
Sau khi hoàn thiện
bản kiến trúc cho dự án mới, xếp công việc lại, Lâm
thả người nằm ngửa xuống giường, nhẹ nhõm. Đôi mắt anh tràn đầy ánh
sáng của niềm tin, nhìn xoáy vào trần nhà như đang liên tưởng đến một
điều gì đó. Điện thoại có cuộc gọi, để ở chế độ rung bên bàn, cách khá
xa nên anh không cảm thấy. Lâm say sưa tận hưởng cảm giác khoan khoái
sau cả tuần lễ vùi đầu vào bản vẽ. Điện thoại vẫn tín hiệu cuộc gọi
đến. Ba lần như thế, rồi im lìm... cũng giống như Lâm đã thiếp vào giấc.
Ngọc Vy cay xè đôi
mắt, nghe như tấm thân rời rã vì cảm giác thất vọng,
hụt hẫng khi đối phương không nhận điện thoại mà cô gọi đến. Bàn tay cô
trắng mịn, mềm mại siết chặt lấy di động. Năm phút như thế, cô bỗng
buông lỏng từng ngón tay, mở phần soạn tin nhắn, viết đúng một chữ:
“Lâm !” Và, cô gửi...
...
Ngọc Vy chờ đợi.
Một ngày, hai ngày. Không có phản hồi của Lâm. Cô lại
khóc. Cô muốn gọi cho anh. Nhưng, không còn can đảm nữa. Gạt nước mắt,
cô tiến đến tủ cá nhân, mở ra, rút nhẹ chiếc hộp vuông vắn, khá to,
được bọc giấy gói quà do cô thiết kế, với chiếc nơ hết sức duyên dáng
cũng là cô tự làm. Chiếc hộp, có một đường rạch không lộ liễu, đủ để
nhét được mảnh giấy gấp mỏng vào trong đó. Cô cầm bút, rút một tờ trong
tệp thiếp mà cô chuẩn bị sẵn. Từng dòng trăn trở hiện lên theo nét tay
Ngọc Vy đưa cần mẫn. Viết xong, nhẹ nhàng gửi vào trong hộp.
Ngày thứ ba, cô
không kìm được lòng, soạn thêm một tin nhắn thứ hai:
- “Lâm ơi !”
Tin nhắn gửi đi,
chỉ để vơi phần nào cảm giác muốn được gọi tên anh. Cô
không nghĩ sẽ có trả lời nữa.
Nhưng, ngay lập
tức có số của Lâm gọi đến. Ngọc Vy bị động, luống cuống
đến rơi cả điện thoại quay tròn trên nền gạch trơn bóng. Sợ cuộc gọi
kết thúc, cô chộp vội lấy di động, không kịp để con tim định thần lại
cảm xúc đang muốn phá vỡ lồng ngực, cô chót bấm phím nhận. Tuy nhiên,
cổ họng cứng lại, không thốt lên được. Cô chỉ biết áp điện thoại vào
tai, chết lặng. Mặc kệ đối phương lên tiếng hỏi, đến câu thứ hai. Cô
bỗng run lên...
- Kỳ quá ! Tôi
không thích trò đùa này. Lần sau mà tiếp diễn, tôi xin
phép không tiếp nhận. Chào ! - Lâm toan kết thúc.
- Không ! Không...
- Ngọc Vy bật khóc.
- Ai... thế !??
- Đừng... Đừng cúp
máy...
Lâm bàng hoàng.
Gương mặt anh bỗng biến sắc, không còn điềm đạm. Anh
nhận ra tiếng của Ngọc Vy, cho dù giọng nói đã bị sự thổn thức làm cho
vỡ đi.
- Đừng cúp máy...
Trong nỗi không
ngờ, cả Lâm và Vy đều trở lên “không lời”. Từ giây phút
đó, họ hoàn toàn im lặng mà cảm nhận từng nghẹn ngào của nhau. Có nói
chăng, chỉ là những lời riêng họ hiểu... Cho đến khi, Lâm định thần lại:
- Sao Vy biết số
của em ?
- Tìm... tìm trên
mạng.
- Vy khỏe không ?
Còn em thì khỏe lắm ! Đừng lo lắng...
Ngọc Vy nghe vậy,
nước mắt lại lăn dài.
- Đừng khóc. Em sợ
nghe Vy khóc lắm !
Ngọc Vy quệt dòng
lệ, cố gắng giữ cho tiếng nấc không “chạy” đến cả đầu
sóng bên kia.
...
Từ khi liên lạc
được với Lâm, cô như bừng sức sống. Mỗi ngày, Lâm và cô
đều gọi tên nhau. Nỗi nhớ nhung, xa cách 5 năm, không làm họ có khoảng
trống tình cảm hướng về nhau, mà ngược lại, có điều gì đó mơ hồ thăng
hoa trong mỗi lần tiếp xúc. Cô hạnh phúc. Lâm cũng xôn xao niềm vui.
Cũng đã gần một
tháng trôi qua, Lâm hứa khi vơi công việc, sẽ về gặp
trực tiếp cô và gia đình. Nhưng, Ngọc Vy muốn mang đến cho Lâm sự ngạc
nhiên. Cô chủ động là người đến tìm anh trước. Vy không nói với Lâm
điều đó, mà lẳng lặng lần theo địa chỉ. Gần đến nơi, cô nhắn một cái
tin:
- “Lâm ơi ! Lâm có
tin vào phép lạ không ? Nếu Lâm tin, thì hãy nhắm
mắt vào trong một phút và cầu nguyện cho chúng ta nhìn thấy nhau nhé !”
- “Đúng rồi !
Chúng ta sắp gặp nhau. Em tin và em đang làm như Ngọc Vy
nói !” - Lâm gửi tin lại, rất linh hoạt.
Ngọc Vy hớn hở
bước những bước rộn ràng. Căn hộ mà cô được mọi người
chỉ, khi cô hỏi thăm, đang ở ngay trước mắt. Đó, là nhà của Lâm. Đáng
buồn thay, khi cô đến nơi, thì Lâm đi vắng. Hôm trước, Lâm bảo: “Được
nghỉ hai ngày”, nên cô cứ nghĩ sẽ thuận lợi khi cô đến mà không báo.
Thiết nghĩ, Lâm đang đi ra ngoài có việc, Ngọc Vy ngồi đợi.
Về phía Lâm, ai mà
ngờ được... Anh đang ở chỗ nào !?
Một tiếng trôi
qua, cô nhắn tin thăm dò:
- “Lâm đang ở đâu
thế !? Hôm nay được nghỉ, chắc là dành thời gian ra
ngoài với nàng nào rồi ?”
- “Vâng. Em đang
đi tìm nàng đây !”
Đọc tin nhắn phản
hồi, cô chưng hửng.
Đúng là Lâm đang
đi tìm “nàng”. Nhưng, trời ơi ! Nào phải “nàng” nào
gần gặn chỗ của anh đâu ? “Nàng” xa hàng hơn 500 cây số. Anh đang trên
đường tìm về ngôi nhà có “nàng công chúa” mà anh từng “rón rén vào
phòng, kéo cao hơn tấm chăn cho cô ấy”. Phép màu không linh nghiệm.
Không có phép màu nào cả. Họ vẫn xa nhau...
Ngọc Vy không hề
biết Lâm cũng đang cùng chung một niềm mong mỏi được
thấy cô, như cô muốn thấy anh. Gần hai tiếng, Ngọc Vy vẫn kiên nhẫn. Cô
cố gắng không làm phiền Lâm nữa, vì cô nghĩ Lâm đang bận việc gì đó. Cô
chờ...
...
- Cậu là !? -
Người giúp việc của căn nhà Lâm từng sống với danh nghĩa
con nuôi, thắc mắc khi bà ra mở cổng.
- Tôi là con nuôi
của gia đình này ! Phiền bà cho tôi vào, hoặc thông
báo với người nhà giúp.
- Xin lỗi cậu. Mọi
người đi vắng hết rồi !
Dù nghe thế, Lâm
cũng không tỏ ra thất vọng. Anh điềm đạm:
- Vậy... Bà có
biết cô chủ đi đâu không ?
- Tôi cũng không
rõ. Nhưng mọi khi, cô chủ thường đến công ty của ông
bà chủ. Dạo này, mỗi lần cô chủ đến đó, đều rất muộn mới về được, công
ty đang có sự cố gì thì phải, cậu ạ ! - Bà giúp việc mau mồm mau miệng
tiết lộ.
- Cảm ơn bà !
Thôi, bà vào nhà đi.
...
Ngọc Vy dường như
không còn bình thản lòng dạ, đã hơn hai tiếng trôi
qua. Cô bấm số, gọi Lâm. Lạ thật ! Sao không liên lạc được ? Lẽ nào Lâm
tắt máy ? Cô thẫn thờ. Đang bồn chồn tâm trạng, thì cô thấy Kiều Anh
bước đến.
Kiều Anh không
tránh khỏi kinh ngạc, khi đối diện Ngọc Vy. Ngọc Vy,
cũng có chút chột dạ, vì Kiều Anh nhìn cô đầy vẻ soi mói.
- Chị... là... À,
chị đến tìm anh Lâm ?
- A ! Đúng. Đúng
rồi ! - Vy ngỡ như may mắn, khi gặp một người biết cô
tìm Lâm: - Xin hỏi... Cô có biết bình thường, khi nào Lâm có ở nhà
không ?
- Biết chứ ! Tôi
là bạn gái anh ấy mà. Chúng tôi đã đính hôn.
Ngọc Vy bàng
hoàng...
- À, sao chị không
gọi cho anh ấy ? Có số không ? - Kiều Anh tỏ ra rộng
lượng.
- Có. Không liên
lạc được. - Vy ráng kìm nén cảm xúc, để bình thường
thái độ trước người nhận là “bạn gái” của Lâm.
Kiều Anh rút điện
thoại, bấm số. Thoáng chốc, Lâm đã bắt máy.
- Anh đang ở đâu
đấy ?
- Có gì không em ?
- À, tại khi nãy
không liên lạc được cho anh.
- Thế à !? Chắc
mất sóng.
- Vâng. Em hỏi thế
thôi. Khi nào anh về, qua bố có việc muốn bàn với
anh nhé !
Kiều Anh cúp máy,
cười tươi, nói với Ngọc Vy đang buồn sâu trong dạ:
- Vẫn liên lạc
được mà chị. Nhưng đáng tiếc quá chị ạ ! Anh Lâm đi công
tác đột xuất. Có lẽ phải mất vài ngày đấy.
Ngọc Vy nghe vậy,
mà chân mềm nhũn...
...
Lâm không xa lạ gì
với địa hình ở công ty bố mẹ nuôi. Anh đến đó, chậm
rãi từng bước như thả tâm tư về quá khứ. Và, dừng lại...
Bên trong phòng,
anh nghe loáng thoáng tiếng bố nuôi nói chuyện điện
thoại:
- Em bình tĩnh !
Anh cũng mệt mỏi quá rồi.
Lâm không biết đầu
dây bên kia nói gì, chỉ đủ tiếp nhận tiếng của bố
nuôi:
- Nó muốn ra ma
thì cứ để cho nó thành ma đi. Cũng tại cô hết. Chiều nó
cho lắm vào. Thằng mất dạy. Mặc cho pháp luật dạy bảo nó. Tôi không còn
hơi sức nào mà chạy nữa...
Lâm bỗng thấy nặng
lòng. Vốn dĩ, anh cứ ngỡ sẽ không còn cảm thấy bâng
khuâng gì khi nghe chuyện của những con người đã ghẻ lạnh với anh.
Nhưng...
- Quả báo ! Đúng
là quả báo ! Có lẽ bố mẹ thằng Lâm đang trừng trị
chúng ta. - Giọng sửng sốt của bố nuôi làm Lâm chột dạ. Định rời bước
đi, mà anh không nhấc nổi chân.
- Tôi đã cố tình
không cảnh báo việc bình ga có nguy cơ bị nổ, chỉ vì
tham của, muốn họ chết. Bây giờ, thì... Trời ơi... Đứa thì chết, đứa
nghiện ngập... Quả báo !
Lâm bình thản đến
lạ. Anh vừa vô tình nghe một sự thật... Mà bình thản
đến lạ. Đôi chân bỗng nhẹ bẫng, quay gót, rời khỏi đó.
...
- “Lạ quá ! Có tín
hiệu mà. Sao Lâm không nghe máy ?” - Ngọc Vy thầm
nghĩ, sau khi sốt sắng gọi cho Lâm, cùng lúc mấy cuộc, nhưng không thấy
anh nhận điện.
- “Lâm ơi ! Thì
ra... không có phép lạ. Chúng mình đã không gặp nhau”.
- Vy chạnh lòng soạn tin, gửi đi. Rồi, nặng nề ra bến xe...
Đến tận lúc cô lên
xe, Lâm vẫn chưa phản hồi. Vy lại soạn tin:
- “Lâm ơi !”
***
Lâm thêm một lần
nữa mất tích khỏi sự trông đợi của Vy. Anh đã không
còn dùng số điện thoại mà Vy biết, cũng không một cuộc phản hồi, kể từ
cái ngày “không có phép lạ xảy đến” ấy.
Vy được biết, Lâm
đã về nhà nhưng không gặp ai, vào chính ngày cô đến
tìm Lâm, do bà giúp việc thưa lại. Triền miên những ngày sau, gia đình
cô rơi vào khủng hoảng. Em trai bị bắt vào tù vì tội tàng trữ ma tuý.
Bố mẹ suy sụp, công ty nợ nần chồng chất... Cô không còn tâm trí để mơ
về “phép lạ”, mơ về người thân yêu đã vô tình biến mất khi cô cần một
điểm tựa tinh thần nhất. Một mình cô vững vàng chống trọi đau khổ, tấm
thân mong manh của người con gái không còn sức gánh vác đơn độc. Người
đàn ông yêu cô tha thiết, đã đến. Người theo đuổi cô dai dẳng gần 5 năm
mà không được đáp lại, trở về nước khi biết sự việc xảy đến với người
anh ta yêu. Cô không còn sự lựa chọn nào khác, là phải chạy vạy khắp
lượt những ai có khả năng về kinh tế mà cô có thể vay mượn, để cứu vãn
công ty khỏi phá sản, để bố mẹ không phải theo em trai vào “bóc lịch”
trong tù. Chút tự trọng cô giữ lại được, là không đánh đổi thể xác của
mình cho những kẻ có nhu cầu bì ổi dùng tiền để trao đổi. Cô may mắn,
có người đàn ông yêu cô chân chính, đã không lợi dụng lúc cô khốn đốn
nhất. Anh ta giúp, nhưng theo nguyện vọng của cô là sẽ dùng cả quãng
đời sau này, tiếp tục sang nước ngoài lao động cho Tập Đoàn của anh để
trừ nợ. Điều kỳ lạ hơn, không hiểu vì lý do gì, lúc công ty đang trong
bờ vực, lại có một người mà cô không hề biết, chịu bỏ ra số tiền vô
cùng lớn chấp nhận hợp tác, với điều kiện: “Sau khi công ty trở lại quỹ
đạo, người đó sẽ có quyền điều hành công ty cùng với bố của cô”. Cô
cũng không còn nhạy cảm để thấy được bóng dáng ai đó thầm lặng dõi
theo, khi cô long đong trên con đường lo toan chướng cảnh...
Vy ngoái đầu nhìn
lại quê hương thân yêu. Hành trang cô mang theo cho
cuộc hành trình đến xứ người... Đầy ắp trong đôi mắt buồn hun hút, đôi
môi run run ngấm từng nỗi tủi hờn, nhưng nồng nàn vị mặn mà của đức hy
sinh, con tim chật hình bóng của một người không bao giờ cùng cô tìm
thấy “phép lạ”. Phi trường, nơi cô sẽ cất cánh cho cuộc đời trắc trở
của mình bay xa khỏi quá khứ có quá nhiều u uẩn.
***
- Sao... Anh không
nói “chính anh đã đưa tiền nhờ người ra mặt cứu vãn
công ty nhà chị ấy ? Sao... anh không giữ người ta lại !??” - Kiều Anh
bồn chồn.
Hộp quà tặng ngự
trị trước mắt Lâm, được gửi chuyển phát nhanh qua
đường Bưu Điện. Địa chỉ của Vy. Anh không ngừng rơi nước mắt.
- Để... Em mở cho
anh nhé ! Xem... Chị có điều gì gửi ? Biết đâu... -
Kiều Anh cũng ngân ngấn lệ khi nhìn Lâm khóc. Cô chưa bao giờ thấy nước
mắt con trai, nó lại có sức mạnh phá tan lòng ích kỷ của người con gái
như cô đến thế. Chỉ còn lại trong cô, nỗi ân hận tràn trề cho một lần
nói dối...
Không được Lâm gật
đầu, Kiều Anh vẫn nhẹ nhàng mở hộp quà. Hình ảnh
Ngọc Vy cười rạng rỡ, đẹp như một thiên sứ hạnh phúc khi níu tay Lâm,
trong khi Lâm lại hết sức cứng cơ mặt vì miễn cưỡng chụp, được lồng vào
khung ảnh do Vy tự làm thật sinh động, chan chứa nỗi niềm gửi gắm. Tiếp
đó, là chiếc áo phông, thắt lưng, khăn quàng... Đều là những thứ mà
Ngọc Vy đã mua tặng sinh nhật “người ấy”. Bao nhiêu những món quà, cô
chắt chiu mỗi năm trong quá trình Lâm rời xa. Và, rất... rất nhiều cánh
thiếp có bút tích của Vy...
Kiều Anh mạo muội,
thử mở một cái trên cùng nhất:
- Anh Lâm... ! -
Kiều Anh chợt rơi nước mắt: - Em xin lỗi... ! Em...
Em... - Không biết thế nào, Kiều Anh bật khóc, thả lại cánh thiếp và
chạy khỏi ngôi nhà đang chất ngất tình yêu thầm lặng của hai con người
không gặp nhau ở cùng một điểm...
Cánh thiếp sau khi
bị buông ra, như có linh hồn tự tìm đến cánh tay
Lâm. Anh nhặt lên, những dòng chữ nghiêng nghiêng xinh xắn... Lần đầu
tiên, anh biết thế nào là “khóc”, là cảm giác muốn giữ lấy một người.
Nước mắt không kìm lại được, thôi thúc anh đối diện yêu thương của con
tim.
Lâm vùng dậy. Anh
chạy như lao ra khỏi căn h