Bạn sẽ chọn ai
giữa hai người : một người khiến bạn mệt mỏi và một người thì không?
Quỳnh
có một cách chạy trốn kì quặc. Đó là về quê với bố mẹ sau mỗi cuộc tình
thất bại . Quỳnh tin bố mẹ cô là người thích cô về nhất vì căn nhà sẽ
có thêm chút không khí vui tươi, nhộn nhịp khác hẳn với không khí ảm
đạm thường ngày.
Thường thì mọi chuyện đều suôn sẻ từ lúc Quỳnh về đến lúc Quỳnh đi. Tức
là bố mẹ sẽ không hỏi cô bất kì điều gì về chuyện tình yêu. Tuy nhiên,
cô hiểu bố mẹ đã có tuổi, luôn mong được nhìn thấy cô lập gia đình.
Nhưng, mọi chuyện thay đổi nhiều từ khi Quỳnh bước qua tuổi 30. Mỗi lần
cô về quê là được dịp bố mẹ hỏi bao giờ cưới. Phần mệt mỏi với chuyện
tình của mình, phần mệt mỏi vì bố mẹ hỏi thăm suốt nên cô nói:
- Giờ thì bố mẹ cứ chỉ ai thì con gật . Vậy là con xong nghĩa vụ nhé! –
Cô cười tinh nghịch nhưng có chút chất chứa gì đó nơi ánh mắt của cô.
Quỳnh tin bố mẹ cô sẽ thúc đẩy việc đó nhanh hết mức có thể. Đối tượng
bố mẹ cô nhắm cho cô chính là con trai bạn của bố mẹ vì bố mẹ cô luôn
muốn làm thông gia với bạn của bố mẹ cô. Ông bà đã trượt mất trường hợp
của anh trai cô. Giờ Quỳnh đã gợi ý như vậy thì ông bà khó có thể để cô
thoát .
Một hôm, Quỳnh nhận được thông báo của mẹ: “Cuối tuần về ra mắt!”.
Quỳnh không hiểu ý bố mẹ muốn cô ra mắt bố mẹ chồng tương lai hay chồng
tương lai nữa. À mà phải đổi là bố mẹ chồng sắp cưới và chồng sắp cưới
của Quỳnh .
Quả thực là cực hình khi mà mẹ bắt Quỳnh chuẩn bị kĩ càng cho buổi hẹn.
Nào quần áo, đầu tóc, trang điểm. Nếu là trước đây thì Quỳnh sẽ ăn mặc
nhếch nhác nhất có thể rồi đến làm cho người ta sợ bỏ của chạy lấy
người nhưng lần này thì Quỳnh cố gắng chuẩn bị cho ra dáng người lớn
nghiêm túc.
Khi đến chỗ hẹn, chẳng mất nhiều thời gian để thấy chồng sắp cưới xuất
hiện .
- Hóa ra là anh à? Anh cũng chấp nhận số phận giống em sao ?
- Nếu anh không chấp nhận thì anh đã không ăn mặc chỉnh chu và thể hiện
cả bầu trời tư cách khi ngồi đây nói chuyện với em rồi! Anh nghĩ em
cũng cá mè một lứa như anh thôi.
- Vâng, em cũng cá mè một lứa với anh!
Nói xong, hai anh em cùng cười phá lên. Cũng cần nói về anh một chút,
anh là con trai út của bạn bố mẹ Quỳnh. Nói chung, điều kiện của anh
khá ổn, như nhiều người thường nói là lựa chọn số một cho một người đàn
ông của gia đình .
Kết thúc buổi gặp mặt, cô nói với anh :
- Dù sao từ giờ đến đám cưới còn hơn một năm nữa, ta hãy cứ tự do theo
đuổi giấc mơ về một nửa của mình. Một năm sau, nếu không tìm được ai
khác thì ta cưới.
- Anh đồng ý! Nhưng để các cụ ở nhà yên tâm thì ta sẽ hẹn hò giống như
các cặp đôi khác.
- Được thôi! Giao kèo thế nhé!
Sau buổi gặp ấy, hai người gặp nhau đề, phải là hẹn hò và báo cáo
thường kì cho bố mẹ biết là tình cảm vẫn phát triển tốt. Nhưng cả hai
người đều không nói rõ “tình cảm đang phát triển tốt” là tình bạn chứ
không phải tình yêu.
Họ luôn tôn trọng cuộc sống riêng của nhau, có thể hỏi về công việc
nhưng không bao giờ hỏi chuyện tình cảm. Với tính cách của mình, Quỳnh
đã yêu một người nhưng nó cũng chỉ là một mối tình đơn phương trong vô
vọng. Có nhiều lúc, Quỳnh đã linh cảm được rằng anh cũng yêu cô. Tuy
nhiên, thái độ dửng dưng của anh lại làm Quỳnh nghĩ cô lầm.
Kỉ niệm một năm hẹn hò, họ đi uống rượu. Tối đó, ngập ngụa trong hơi
men, cô mới đủ can đảm hỏi Phương:
- Một năm qua, anh đã yêu ai chưa?
- Rồi, cô ấy đang ngồi cạnh anh đây này .
Quỳnh nghe mà tỉnh cả rượu.
- Anh đang nói thật hay nói đùa thế! Em chưa bao giờ thấy ai tỏ tình
như anh đấy! Không có hoa, mà cũng chẳng có quỳ gối.
- Em chỉ được thấy mấy cảnh đó trong phim hoặc của mấy đứa teen. Anh
băm nát, băm nhừ rồi, đâu lãng mạn được như mấy đứa đấy.
Chẳng để cô kịp nói thêm, anh nói tiếp :
- Nhìn cung cách của em, anh dám tin là đã có người đã bắt mất con tim
vợ anh rồi! Giờ, em quay lại bắt anh chàng đó có khi vẫn còn kịp.
Quỳnh ngồi nghe Phương độc thoại một mình. Cô đang nghe và đang nghĩ.
Lấy anh thì có điểm gì không tốt ? Anh có sự nghiệp, có thể che chở cho
cô nhưng bảo cô đấu tranh cho tình yêu của cô thì có gì là sai? Cô nên
chọn ai giữa hai người họ. Trọng là người khiến cô yêu điên dại, yêu
Trọng là cả một cuộc phiêu lưu đầy cuốn hút nhưng chắc chắn, sẽ có lúc
cô thấy mệt mỏi, muốn được dừng chân, muốn có một tổ ấm. Ai sẽ là người
mang đến điều đó cho cô. Là Phương! Phương sẽ mang cho cô một tổ ấm
thực sự. Bây giờ cô không yêu anh nhưng tình cảm là thứ có thể thay
đổi. Làm cô yêu đâu có khó – một chút quan tâm, một chút an toàn… là
quá đủ cho cô.
Lúc Phương quay lại nhìn thì Quỳnh gục xuống bàn nhậu từ bao giờ. Gọi
một chiếc taxi, anh đưa cô về nhà. Anh ôm cô rất chặt chỉ vì anh sợ khi
cô tỉnh dậy thì anh sẽ không được nhìn thấy cô nữa bởi lúc cô tỉnh giấc
dễ có chuyện cô chạy ngay đi tìm người kia lắm ấy chứ!
Cả đêm ngồi thức trông Quỳnh, anh đã suy nghĩ nhiều. Phương hiểu cô
đang quay cuồng giữa những lựa chọn. Đã từ lâu, anh yêu cô đủ nhiều để
hiểu mỗi nhất cử nhất động của cô có ý nghĩa gì. Lời khuyên cô quay về
với người con trai kia làm anh đau đớn!
Vì gượng cười chúc phúc cho người mình yêu luôn là điều đau đớn nhất!
Sẽ có người nói anh dại dột khi để cô đi như vậy – Vì yêu là phải đấu
tranh hết sức mình cho tình yêu đó. Sẽ có những người khác khâm phục
tình yêu của anh – vì yêu mà để cô đến bên người cô yêu .
Lúc cô tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau, cô hiểu là Phương đưa cô về.
Trên chiếc bàn nhỏ là bữa sáng – đúng món cô thích – bánh mì kẹp và sữa
đậu nành. Cô cười hạnh phúc khi nhìn thấy mảnh giấy đính kèm:
“Vợ yêu!
Em đừng cười anh hay trách gì anh nhé! Vì đến cái độ tuổi băm nát, băm
nhừ như anh, được vợ cưới mình là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Được
thế
là anh phải đồng ý ngay, cưới ngay không vợ đổi ý thì anh thành hàng
tồn kho khó giải quyết, sẽ trở thành vấn đề nan giải gây đau đầu cho
nhà sản xuất.
Nhưng mà, anh vẫn hơi tiêng tiếc hơn 30 năm độc thân của anh lắm! Vợ mở
lượng khoan hồng cho anh được sống độc thân thêm 1 chút thời gian nữa
thôi! Anh thề, anh hứa, anh đảm bảo là một tháng nữa anh sẽ khăn áo
chỉnh tề, lễ vật đầy đủ đến rước em về cái chuồng chim cu của hai vợ
chồng mình.
Yêu vợ! Chồng hư của vợ.
Tái bút : Chồng yêu vợ nhiều lắm!”
Đọc bức thư của Phương để lại, cô phì cười suy nghĩ: “Xem ra chọn anh
ấy là sự lựa chọn đúng đắn của mình. Được rồi! Vợ chờ chồng đến rước.
Sai hẹn thì chết với vợ!”
Chẳng quá khó cho Phương để biết được người Quỳnh yêu là ai và có một
cái hẹn với Trọng.
Quán cà phê vắng đến nao lòng, đủ yên tĩnh cho hai người đàn ông ấy nói
chuyện.
- Tôi hẹn anh ra đây có chút việc muốn nói.
- Anh nói đi.
- Anh có yêu Quỳnh không?
- Anh là ai mà có quyền hỏi tôi câu hỏi đó? Nó là chuyện riêng của tôi,
đâu có can hệ đến anh!
- Cứ coi như là vì tôi muốn cô ấy hạnh phúc, chắc điều đó sẽ thỏa đáng
với anh!
Trọng trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Dĩ nhiên là tôi yêu cô ấy hơn cả bất kì ai yêu cô ấy.
- Vậy sao anh không ngỏ lời với cô ấy ?
- Liệu có tôi có thể ngỏ lời khi cô ấy nói có chồng sắp cưới!? Hơn nữa,
chắc gì cô ấy đã yêu tôi!
Phương nhìn Trọng một hồi rồi nói :
- Nếu anh muốn có một cơ hội thì tôi sẽ giúp anh. Ngày mai, Quỳnh về
nhà. Nếu anh thực sự yêu và có thể làm bất kì điều gì vì Quỳnh thì hãy
cùng cô ấy về quê ra mắt bố mẹ.
Nói xong, Phương đứng dậy ra về. Còn Trọng thì ngồi mãi chỗ đó, đặt cả
ngàn câu hỏi về người đàn ông kì lạ kia .
Hôm sau ở bến xe …
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang không liên lạc được, xin quý
khách vui lòng gọi lại sau …”
Quỳnh gọi điện thoại cho Phương cả chục lần mà chẳng thấy anh nhấc máy
rồi máy cũng tắt luôn. “Chẳng hiểu anh ấy nghĩ gì khi tắt máy nữa”- Cô
tự nhủ trong đầu.
Trong cái lúc Quỳnh đang ngồi chờ thì Trọng đến chẳng khó để nhận ra
cái dáng của Trọng giữa biển người ở bến xe.
- Quỳnh! Hôm nay anh đến đây là những mong được về ra mắt bố mẹ em
Quỳnh không thể tin vào những gì tai cô đang được nghe. Trọng đang nói
gì thế? Chắc cô đang hoa mắt, đang chóng mặt vì đã ngồi chờ quá lâu;
tai đang ù đi vì tiếng ồn ào nơi bến xe. Trọng đâu có thể biết được cô
làm gì, đi đâu. Nhất định là phải có người nào đó nói cho Trọng biết.
Là ai được chứ? Phải, chỉ có Phương. Hóa ra, lí do khiến anh ấy hoãn
đám cưới chẳng phải vì anh ấy tiếc quãng thời gian độc thân của anh ấy!
Là anh muốn cô có thời gian suy nghĩ lại. Đến giờ phút này, cô biết cô
cần làm gì… Lạnh lùng trả lời Trọng :
- Xin lỗi, anh đến trễ rồi! Hôm nay em về quê ra mắt bố mẹ anh ấy!
Cuối cùng thì điện thoại của Phương cũng có tín hiệu. Quỳnh gắt lên
trong điện thoại:
- Anh đang ở chỗ quái nào thế? Em đã chờ anh rất lâu rồi anh có biết
không? Anh đến ngay bến xe cho em.
Phương đã cố tình không nghe máy chỉ vì anh không dám nhìn Quỳnh tay
trong tay với Trọng. Liệu ai trong trường hợp của anh có thể bình
thường cười nói được khi trong lòng như có cả trăm ngàn con dao đâm.
Nghe tiếng cô gắt gỏng như chực khóc trong điện thoại, Phương chẳng thể
kìm lòng. Anh chạy ngay đến bến xe.
- Sao em lại ngồi đây, người đó không đến à?
Chẳng trả lời câu hỏi của Phương, Quỳnh ôm anh, nức nở.
- Em trở thành quả bóng để hai người đá qua đá lại từ bao giờ thế?
Chẳng nhẽ anh lại dễ dàng đá em đi như thế sao? Chẳng nhẽ, anh không
yêu em?
- Chỉ là anh muốn mang hạnh phúc đến cho em thôi mà! Anh… anh nghĩ rằng
nếu được ở bên người ấy, em sẽ hạnh phúc hơn ở bên anh.
- Em chưa bao giờ thấy ai ngốc như anh. Hạnh phúc đã nắm trong tay rồi
mà anh vẫn còn muốn bỏ nó đi! Anh phải biết tình yêu khiến con người ta
mệt
mỏi thì đó không được gọi là tình yêu, anh hiểu không? Liệu em có còn
là trẻ con để chạy theo những kiểu tình yêu như thế chứ!?
Nghe cô nói vậy, anh hiểu anh là sự lựa chọn của cô – một tình yêu
không khiến con người ta mệt mỏi. Nhất định anh sẽ mang đến cho cô một
tình yêu không khiến người ta mệt mỏi.
- Thôi nín đi! Anh xin lỗi! Lên xe đi rồi mình về quê.
Anh chạy xe cả đêm về quê, đằng sau Quỳnh ngủ ngon lành.
“Anh sẽ che chở , bảo vệ cô cả đời”- Anh tự hứa với mình như vậy[