Ly cà phê vơi còn
một nửa, màu đen lóng lánh thỉnh thoảng lại phản chiếu vài tia sáng vụt
qua. Ngoài kia mưa bay nhè nhẹ, lướt trên từng ngọn gió lạnh lẽo, tô
thêm vài nét thê lương cho góc phố vốn đã đìu hiu giữa chốn Hà Thành.
Người lác đác, bước chân vội, đôi tay không ngừng xoa vào nhau mong có
được chút hơi ấm, mà như vẫn chưa đủ, má họ ửng hồng. Tôi đợi anh đã
gần hai tiếng, thả ánh nhìn qua ô cửa kính khép hờ, tựa như đang mong
ngóng, tựa như không. Anh, liệu có đến…
Quán vắng khách,
mang nét tiêu điều như dòng chữ xiêu vẹo trên cái bảng treo lủng lẳng
trước cửa ra vào: “Lặng”. Tôi hay đến quán vào những ngày căn bệnh tự
kỉ lại lần mò gặm nhấm tâm trí. Mỗi người có một cách để tạm quên nỗi
buồn, tôi chọn im lặng. Có lẽ vì thế mà tôi chọn quán cà phê nhỏ này,
nó nằm trong một góc phố, chìm nghỉm trước hàng hà những cửa hàng lấp
lánh, như một kẻ đến lúc xế bóng ngắm nhìn mọi thứ nhộn nhịp mà tựa phù
du đang trôi qua trước mặt. Hôm nay tôi vẫn gọi cà phê đen, không
đường, để nhấm nháp cái vị đắng đót trên đầu môi, nhưng không phải cho
nỗi buồn trôi đi như mọi khi, mà để cố ghìm lại những cảm xúc đang trực
vỡ ra trong cái bọc mà tôi mất năm năm để tạo nên, trong lúc chờ đợi
một người.
Chiếc điện thoại
vẫn lạnh ngắt suốt từ khi tin nhắn cuối cùng ấy đến, tôi không dám đọc
lại lần nữa nội dung của tin nhắn đó, nhưng những dòng chữ như ảo như
thực cứ trôi bồng bềnh trước mắt, thỉnh thoảng lại khiến lồng ngực thắt
lại. “Anh đang ở Hà Nội, gặp anh nhé!”. Tôi đã phải mất hơn một tiếng
để soạn được một tin nhắn trả lời, nói thời gian và địa điểm gặp. Phải,
một tiếng cho một câu nói, nhưng là cả năm năm cho một quyết
định.
Kim ngắn của chiếc
đồng hồ treo tường trong quán đã gần chỉ đến số năm, mưa cũng nặng hạt
hơn, cà phê chỉ còn lại vài giọt đọng trên thành cốc, tôi vẫn im lặng
ngồi đó chờ đợi. Một lúc sau thì quán lên đèn, vì ngoài kia bóng tối đã
sụp xuống như một chiếc áo choàng ai đó lỡ đánh rơi làm phủ kín bầu
trời. Tháng mười hai, gần cuối đông rồi, thời gian cũng co lại để tránh
cái giá rét miền Bắc. Cái chuông treo trước cửa lại lần nữa rung lên,
âm thanh khô khốc, không vang vọng, nhưng đủ phá vỡ bầu không khí ngưng
đọng trong quán. Anh đến, đảo mắt xung quanh tìm kiếm, cho đến khi nhìn
thấy tôi. Anh gượng cười, hơi gật đầu chào tôi rồi chầm chậm tiến tới.
Tóc anh phủ một lớp li ti những giọt mưa nhỏ, nhìn xa xa như đang phát
ra thứ ánh sáng kì dị. Đôi mắt đen như giọt cà phê, vẫn khó đoán như
ngày nào. Dáng anh nhỏ, càng thêm gầy trong chiếc áo khoác dày cộm,
rộng thùng thình.
- Em đợi lâu chưa?
Anh lạc.
Anh ngồi xuống,
cởi áo khoác đã ướt để sang một bên, vừa hỏi tôi. Tôi không trả lời
ngay, vẫn lẳng lặng nhìn anh, thêm một lần nữa cố khắc sâu vào tâm khảm
hình bóng ấy. Không thấy tôi nói gì, anh liếc nhìn ly cà phê đã hết,
gượng gạo cười.
- Phố xá Hà Nội
phức tạp quá, anh lạc suốt cả chiều nay.
Tôi vẫn không nói
gì, cho đến khi phục vụ đến, chẳng cần cô ta hỏi tôi đã chọn đồ uống
thay anh.
- Một ly đen nhiều
đá. Không đường.
Cô phục vụ hơi
sững lại một chút, rồi dạ một tiếng, nhanh chóng rời đi. Anh thoáng
nhìn tôi, đôi mi cụp xuống. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế như trước khi anh
đến, hờ hững hỏi anh một câu.
- Anh ra Hà Nội
lâu chưa?
- Uhm, mới hôm qua.
Câu nói còn chưa
dứt tôi đã thấy anh khẽ rùng mình một cái. Lạnh, phải, như vậy đã là
quá lạnh với dân miền Nam rồi. Môi anh tái nhợt, nói tiếp.
- Anh ra để…
Chưa kịp nói xong,
cô phục vụ đã bưng đến ly cà phê, đặt nhẹ nhàng trước mặt anh. Anh gật
đầu cảm ơn, không nói gì nữa. Tôi cầm ly cà phê đã rỗng không của mình
lên, dùng cả hai tay ôm chặt lấy nó, chặt đến tưởng như một chút nữa
thôi là có thể bóp vỡ rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản hỏi anh.
- Anh lạc, sao
không gọi cho em?
Ánh mắt tôi vẫn
không rời khỏi anh từ lúc anh bước vào quán, nhưng anh thì luôn cúi mi
tránh né. Chờ một lúc không thấy anh trả lời, tôi khẽ nhếch mép, tự
đoán được câu trả lời. Lại là một cái cớ, anh vốn dĩ đâu phải bay dọc
đất nước chỉ để gặp tôi. Tôi cười, giễu chính bản thân mình.
- Gặp em có chuyện
gì thế?
Tôi lại hỏi, anh
khẽ mím môi, với lấy cốc cà phê vẫn còn nhè nhẹ tỏa làn khói lạnh, nhấp
một ngụm. Trên mặt anh thoáng qua một nét chịu đựng, vì cà phê quá
đắng, hay vì quá lạnh. Là tôi muốn phạt anh, anh biết tôi ghét nhất chờ
đợi mà vẫn bắt tôi ngồi đây hơn hai tiếng, tôi muốn anh biết vị đắng và
cái lạnh khi một mình trông ngóng là như thế nào. Tay anh cầm cốc cà
phê đã đỏ ửng vì buốt, thế nhưng vẫn không chịu thả ra. Lòng tôi lại
nhói lên. Bao giờ cũng thế, trước anh, tính khí trẻ con của tôi vẫn cứ
vô thức bị phô ra, để rồi sau đó cảm giác ân hận lặng lẽ tràn
về.
Anh bỗng ngẩng
đầu, nhìn tôi nở nụ cười tươi:
- Muốn nhờ em dẫn
anh đi chơi một vòng Hà Nội! Đâu phải lúc nào cũng có dịp ra Thủ Đô đâu.
Tôi thoáng sững
lại, năm năm rồi tôi mới thấy nụ cười ấy, nụ cười mà có những đêm vì nó
nước mắt tôi rơi ướt đẫm tay áo. Bàn tay nắm cốc cà phê càng siết chặt
hơn để kìm lại cơn run rẩy. Anh nhìn tôi, đôi mắt long lanh chờ đợi,
còn tôi lại im lặng. Bỗng có tiếng ì ì điện thoại rung, kéo tôi ra khỏi
cơn sững sờ vừa rồi. Cuộc gọi đến, của tôi. Nhìn số điện thoại hiện
trên màn hình, tôi không biết mình có nên bắt máy hay không. Anh dường
như cũng nhận ra sự lưỡng lự của tôi, khẽ nghiêng đầu, mỉm cười ra hiệu
tôi cứ tự nhiên. Lấy lại một hơi bình tĩnh, tôi bấm nút nghe, đầu bên
kia lập tức truyền đến giọng lo lắng.
“Em gặp bạn về
chưa, trời tối rồi, lạnh lắm, mà mưa càng lúc càng to. Để anh ra đón!”
“Sắp rồi anh, em
bắt xe về được, anh không cần phải ra đâu”
Tôi nghe tiếng gió
lướt qua trên điện thoại, không nén được tiếng thở dài.
“Anh đang trên
đường rồi, vẫn quán cà phê đó à?”
“Uhm”
Không còn biết nói
gì hơn, tôi chỉ biết chấp nhận, tôi không có quyền từ chối.
“Vậy chờ anh, năm
phút nữa anh đến”
Tôi tắt máy, cất
điện thoại vào túi áo khoác.
- Em phải về rồi à?
Anh đã không còn
nhìn tôi nữa, mà đưa ánh mắt ra khỏi ô cửa kính.
- Uhm. Anh ở Hà
Nội mấy ngày, để em xếp lịch đưa anh đi chơi?
- Qua Noel anh về
Sài Gòn, giờ đến lúc đó còn mười ngày nữa.
Lại là Noel, anh
cũng thật biết chọn thời gian để ra Hà Nội. Tôi đặt cốc cà phê xuống,
chuẩn bị đứng dậy.
- Vậy ngày kia em
dẫn anh đi một vòng, anh không bận gì chứ?
- Ừ, tùy em mà.
Tôi đứng lên,
khoác áo vào, nhìn anh thêm một lần nữa rồi bước đến quầy thanh toán
sau khi chào anh.
Em về trước nhé,
người ta đến đón rồi. Có gì cứ liên lạc với em. Lát anh về cẩn thận lại
lạc.
Mở cửa, làn gió
lạnh ngay lập tức ùa đến ôm lấy tôi, quấn quýt như người tình. Tôi bỏ
mặc, không kéo khóa áo khoác, đi thẳng đến chiếc ô tô xanh nhạt đậu ở
lề đường, nơi đó có một người đang cầm ô chờ tôi. Vừa thấy tôi, anh đã
kéo gần lại, sát vào anh, một tay che ô cho tôi, một tay quàng chiếc
khăn lông dày cộp vào cổ tôi.
- Em mà ốm là anh
xử đẹp đấy!
Tôi không tránh
né, cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm, hỏi một câu cho có lệ.
- Anh đi làm về
sớm thế?
- Muốn ăn cơm cùng
em thôi. Bạn em kia à? Mới từ Sài Gòn ra đó hả?
Anh hẩy hẩy cầm về
phía sau tôi. Tôi quay lại, thì thấy con người đó đã đến gần hai chúng
tôi rồi, không tránh được phải giới thiệu.
- Uhm. Anh ấy tên
An.
Tôi vừa nói xong,
anh đã nhích lên trước, đẩy tôi lùi lại sau như thể đang che chắn cho
tôi khỏi một cái gì đáng sợ lắm vậy. Anh lên tiếng, chào trước.
- Chào cậu, tôi là
người yêu của nhóc này, tên Phong. Vui vì gặp cậu.
Anh chìa tay ra,
theo một phép lịch sự. Con người đó cũng chìa tay ra bắt lại, không
quên nở nụ cười xã giao.
- Chào anh, tôi là
bạn cũ của của Lu, tên An.
- Biết cậu mới từ
Sài Gòn ra, nhưng giờ tối rồi, khi khác cậu gặp lại Lu nhé. Chúng tôi
đi trước.
Rồi anh nhanh
chóng rút tay lại, ôm vòng sau eo tôi, vừa nói vừa xoay tôi đi về sau
cùng anh.
- Đi nào, nay sẽ
ăn cá.
Tôi nhăn mặt,
trong miệng bỗng lợm vị tanh tanh.
- Em không ăn cá!
Ăn chả! – Tôi cự lại, trước khi anh thô bạo nhét tôi vào trong
xe.
- Thì chả cá.
Không cãi.
Anh nhấn ga, phóng
đi trong cơn giận dữ, thế nhưng tôi vẫn nghe được những câu hát chất
chứa đau đớn đang vọng ra từ quán cà phê. Bên lề đường, người đó vẫn
đứng lặng lẽ, từng giọt mưa dừng lại trên vai áo anh, hòa cùng khúc
nhạc…
… ngồi lặng thinh,
quán vắng tênh, em một mình…chẳng còn anh nhưng vẫn kêu cà phê đắng…
… bỗng vỡ òa vì
những xót xa, khi nhận ra mình vẫn nhớ, ngỡ đã quên hình bóng thân quen
mà hôm nay lại nhớ thêm…
… trách tim mình,
chẳng đủ vô tình để phôi pha dòng kí ức….
Hai ngày sau, theo
đúng lịch hẹn, tôi gặp anh, để dẫn anh đi một vòng Hà Nội như đúng anh
yêu cầu. Chúng tôi không đi xe riêng, mà bắt buýt, vì tôi nhớ anh từng
nói, muốn biết Hà Nội cứ một lượt xe buýt là đi hết ba sáu phố
phường.
Hà Nội nói rộng
cũng chẳng rộng, mà nói bé cũng chẳng bé, lòng vòng gần hết ngày cũng
qua được những nơi khách du lịch thường đến. Tôi trở thành một hướng
dẫn viên đúng nghĩa, giới thiệu cho anh về Hồ Gươm, về Văn Miếu, về Hồ
Tây, và vài nơi nữa, với lòng nhiệt tình nhiều nhất có thể, tựa như hai
kẻ xa lạ. Anh cũng đáp lại bằng vẻ háo hức cần phải có, hỏi tôi đủ
điều, luôn miệng trầm trồ sau mỗi lần xuýt xoa vì lạnh.
Hà Nội về đông đẹp
nhất lúc phố xá chưa kịp lên đèn, nét vắng vẻ hòa cùng màu hoàng hôn
xám ngắt tạo nên phút trầm tĩnh hiếm hoi của nơi vốn luôn ồn ào, tấp
nập này. Tôi và anh thả những bước chậm trên con phố dẫn về nhà
tôi.
- Vẫn biết Hà Nội
bây giờ lạnh, mà không ngờ lạnh thế, anh tưởng cóng người đến nơi rồi
chứ.
Anh cười cười, hà
hơi vào hai bàn tay.
- Không như Sài
Gòn đâu, giữa tháng mười hai mà nắng rát da.
Tôi trả lời kiểu
hẳn là phải vậy, tháo một bên găng tay ra đưa cho anh. Anh cầm lấy.
- Xem ra em vẫn
sống tốt. Có anh người yêu đẹp trai nhà giàu, hơn anh rồi.
Tôi không cười,
chỉ ừm một tiếng rồi rảo bước đi nhanh hơn.
- Nhanh về nhà em
em nấu cái gì nóng cho mà ăn, anh sắp thành cục đá rồi đấy.
Có vài chiếc lá
khô bị gió thổi bay theo bước chân hai chúng tôi, vấn vương hay vì đâu…
***
Căn bếp nhỏ lâu
lắm rồi mới có những âm thanh dao đĩa như thế này, chẳng biết tôi trở
nên lười nấu ăn như vậy từ khi nào, được yêu chiều quá cũng chẳng phải
điều tốt. Mùi chả trứng thơm phức tỏa ra khắp căn nhà. Bỗng có tiếng
anh từ phía sau.
- Lần trước đến
Sài Gòn, em cũng làm món này nhỉ.
- Em thích ăn chả.
Tôi trả lời cụt
lủn, lạch cạch thêm một lúc nữa rồi bưng ra bàn. Không có nhiều món,
đều là món tôi thích cả, chả trứng, sườn xào chua ngọt, rau cải xào.
Thật ra tôi có thể làm được nhiều món đặc biệt hơn, năm năm qua tôi đã
học được khá nhiều, nhưng tôi không thích. Hai chúng tôi lặng lẽ ăn,
cho đến khi gần tàn bữa anh đột nhiên hỏi.
- Nhà này, là
người kia mua cho em à?
Tôi khựng lại.
Cũng dễ hiểu khi anh nghĩ như thế, sinh viên mới r