>Có đàn ông trong toilet nữ p2
7. Bí mật của Leo:
Thường thì, cả hai
chúng tôi đều đi làm về muộn. Quán bar 2h mới đóng cửa, Leo sẽ về nhà
vào khoảng gần 3h. Còn tôi, do “tính chất công việc”, giờ giấc của tôi
khá thất thường. Nhưng mấy hôm nay, tôi đều về nhà thật sớm… khoảng 12h
và bắt đầu đọc sách chờ Leo.
Chúng tôi ngủ
chung một giường. Đi làm về, ai cũng mệt phờ và rất ít khi nói chuyện.
Nhưng tôi muốn chờ cậu ấy, để cảm thấy yên tâm hơn với sự hiện hữu của
Leo bên mình. Tự nhiên một linh cảm nào đó khiến tôi cảm thấy rằng có
điều gì đó sắp xảy ra…. Mùa hè đi qua nhanh quá. Những cơn mưa ngớt dần
rồi cạn hẳn. Ở nơi chúng tôi sống, là miền Nam, không có mùa thu, lá
cây không đổ xào xạc tạo thành những lối đi màu vàng rải lá như ở Hà
Nội. Tôi nhìn ra ngoài, cảm giác sang mùa không có gì nổi trội. Tôi
muốn ra Hà Nội. Quay sang Leo, dưới khung cửa sổ màu xanh bạc: “Em đi
cùng chị chứ?”. Leo lắc đầu
Một ngày mùa thu,
tôi có mặt ở nhà mình, cùng với bố mẹ, không bên cạnh Leo. Có điều gì
đó trống trải. Tôi lại rảo bước trên con đường tới nhà anh, 2 mùa đi
qua, con đường phủ đầy lá. Như đã từ lâu lắm rồi. Một thời xa xôi, anh
vẫn chở tôi qua lại trên con đường này bằng chiếc xe máy của anh… Ừm,
đã lâu rồi, tôi cũng không ngồi trên xe máy…. Ngước mắt lên nhìn những
hàng cây, tôi thấy một chiếc lá cuối cùng gần như sắp rớt xuống…. như
là đang khóc.
Điện thoại của tôi
vang lên. Bản hòa tấu violon dịu dàng. Chính Leo đã cài bản nhạc này
làm nhạc chuông cho tôi. Giọng Leo phía bên kia ậm ừ giật cục: “ Em…
buồn!”
Lần đầu tiên Leo
nói từ “buồn” ra với một giọng điệu thổn thức. Leo vốn là người vô cảm,
mọi cảm xúc của cậu ấy chưa bao giờ rõ ràng.
Tôi đáp chuyến máy
bay gần nhất có thể, trở về bên Leo. Chiếc cửa màu xanh dưới vòm cây,
dáng người khập khiễng hao gầy trong nắng đầu thu tàn tạ mong manh, ánh
mắt anh ngước lên trên vòm lá không còn tuyết tan hôm nào…. Tôi đã
không sao nhìn thấy được. Thậm chí tôi mới chỉ đi qua nửa con đường để
tới nhà anh nữa. Nhưng leo quan trọng hơn anh. Bởi Leo là hiện tại.
Hiện tại hình thành lấn lát quá khứ. Tôi không nói rằng tôi yêu Leo,
tôi khẳng định rằng tôi luôn yêu anh – người yêu cũ. Song, tôi biết
chắc một điều, khi này, Leo cần tôi hơn anh.(Truyện từ thehe9x.wap.sh)
Những chiếc xe dọc
ngang nơi đô thị quanh năm đầy nắng. Tôi băn khoăn ngồi trên taxi ngó
ra không khí đầy bụi bên ngoài. Leo làm sao vậy nhỉ? Đã có điều gì đó
làm rối loạn tâm trí cậu ấy? Nhưng là điều gì mới được.
Tôi bước lên cầu
thang khu chung cư của chúng tôi. Có một người đàn ông trẻ tuổi bước
xuống. Mắt anh ta ánh lên một màu nhũ, dáng đi thấp thỏm, trông đỏm
dáng. Ấn tượng và kỳ lạ - Đó là những từ ngữ chính xác nhất để miêu tả
anh ta.
Leo đứng ở cầu
thang, nhìn xuống phía người đàn ông đang mò mẫm bước đi, đôi mắt cậu
ấy trông tuyệt vọng biết nhường nào. Sự tuyệt vọng mà tôi hẳn nhiên
chưa bao giờ nhìn thấy trong đôi mắt ấy. Sự tuyệt vọng âm tính!
Nhìn thấy tôi, Leo
ôm lấy tôi và khóc. Đó là lần đầu tiên và duy nhất, tôi nhìn thấy Leo
khóc. Chưa bao giờ, tôi có thể tưởng tượng được mình sẽ nhìn ra hình
bóng một giọt nước mắt nào từ khóe mi ấy.
- Có phải
em đã yêu?
Im lặng!
- Và em
đang buồn vì tình yêu ấy?
Im lặng!
- Bởi vì
người ấy không thể đến được với em?
Im lặng!
- Hay anh
ta không chấp nhận em?
Im lặng!
- Hoặc là
vì cả 2 điều ấy?
Im lặng – Ôm chặt!
- Em đã
cảm thấy phần nữ tính của mình, khi đối diện với anh ta?
Im lặng – Buông
tay và ngất lịm.
Leo sốt rất cao
trong nhiều ngày, trong cơn mê man chỉ là những tiếng rên và nấc, không
một từ nào được thốt ra từ cậu ấy. Khuôn mặt đỏ bừng trông vẫn rất đẹp
trai.
Sau vài ngày đờ
đẫn vì sốt. Leo trở lại bình thường và bắt đầu đi làm. Cậu ấy không nói
gì về chuyện xảy ra cái hôm mà cậu ấy đã mệt mỏi đến mức ngất đi. Thỉnh
thoảng, thấy tôi nhìn, cậu ấy quay sang cười và nói: “Chị đừng nhìn em
như thế!”
Người đàn bà “yêu”
Leo một ngày đến quán bar 2 lần. Gần đây, bà ta vạch ra một lịch trình
oái oăm như vậy khiến Leo mệt mỏi. Nghe nói, bà ta bao thêm một gã trai
trẻ. Trai “xịn” . Nên việc phân chia lịch là bắt buộc, vì bà ta nuối
tiếc không muốn chỉ chọn 1 trong 2, Leo hay cậu chàng kia? Không, bà ta
muốn cả hai, thậm chí là tất cả những gã đẹp trai trên thế giới. Một
hôm, khi Leo vừa đi với bà già đó về, tình cờ tôi nhìn thấy người lái
xe của bà ta, chính là gã đàn ông ẻo lả hôm nọ. Gã trẻ - chừng tầm hơn
20 một chút, nom trong bộ comple vẻ đàn ông lộ rõ ra phần nào… không
lòe loẹt như lần đầu tiên tôi gặp. Tôi tò mò hỏi Leo. Cậu ấy trả lời
như thế này:
Em thích
anh ta, vì anh ta là đàn ông nhưng gần gũi với em như là chị
vậy. Thích rất khác với chị. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Tất cả chỉ dừng
lại ở cảm xúc thôi. Không có gì đi xa hơn cảm xúc của chính em cả. Vì
sao à? Anh ta là gay mà. – Leo cười, hơi nhếch mép lên như 1 sự trêu
ngươi. – Anh ta lúc đầu cũng tưởng em là con trai, nên có đôi lời qua
lại, tán tỉnh nhau. Lần đầu tiên, em được một người đàn ông tán dương.
Em vui lắm. Nhưng mà tức cười thay, người đàn ông ấy lại tán dương em
vì nghĩ em là đàn ông, chứ không hề trông mong em là phụ nữ. Nên em đã
nói em là ai, cho anh ấy. Và hôm chị gặp bọn em, ở cầu thang, là lúc
anh ấy cũng nói với em rằng, lúc đầu, thích em là do “nhầm lẫn”. Anh
ấy, không thể, thích con gái được.
- Em…. –
Tôi ngập ngừng. Hai đồng tử như biển hồ rung rinh gợn sóng.
- Em ư?
Em không sao. Hoàn toàn ổn. Cả hai chỉ nhầm lẫn. Và em đã quên hết rồi.
Vậy là Leo đã nói
ra tất cả, cậu ấy nói rằng việc nói hết với tôi làm cậu ấy thanh thản,
sẵn sàng trở lại là Leo vô cảm. Nụ cười tự tin của cậu ấy truyền sang
tôi. Những chuỗi ngày bình thường tiếp diễn.
Leo – quán bar –
những cô gái hâm mộ xếp hàng dài như thể cậu ấy là một siêu sao – bà
già đua đòi, giàu có – không có đàn ông – về nhà – chúng tôi trò chuyện
về dự định cho những “ngày đó” với rượu nho. “Ngày đó” là ngày chúng
tôi, tôi “hoàn lương” cùng Leo mở một quán bar, có những hầm chứa rượu
nho màu đỏ đen cuộc đời.
Tôi – đàn ông –
tình dục – âm hộ - dương vật – công sở là thứ yếu – nhớ anh rất nhiều –
về nhà – chúng tôi trò chuyện về dự định cho những “ngày đó” với rượu
nho. “Ngày đó” là ngày chúng tôi, tôi “hoàn lương” cùng Leo mở một quán
bar, có những hầm chứa rượu nho màu đỏ đen cuộc đời.
8. Quy luật - Vòng
tuần hoàn - Sống và quay
Bạn ạ, chúng ta
sinh ra rồi chết đi. Đó là vòng tuần hoàn và cũng là quy luật. Trong
quá trình quay của vòng tuần hoàn đó, quy luật đưa ra những cuộc gặp
gỡ. Bạn sẽ phải nếm trải đầy đủ cảm giác đớn đau, nhầu nhĩ, buồn rầu,
hạnh phúc, vui vẻ….v.v…Leo – trong mắt tôi không rõ hình hài, luôn là
một cái gì đó không màu, không mùi, không vị, không thể chất… Nhưng rất
có thể rằng, ngay cả khi như thế, Leo cũng không thể nào đi chệch ra
khỏi quỹ đạo của vòng tuần hoàn sống và những quy luật.
Câu chuyện về
chúng tôi, Leo và tôi, chưa bao giờ là một đề tài đủ hấp dẫn… cho đến
một ngày…. Leo chết đi!
Cậu ấy đã bỏ mặc
tôi, bỏ lại một mình tôi chờ “ngày đó” tới.
Đột ngột!
Bất ngờ!
Không thể đoán
trước!
Không một dấu hiệu!
Đúng như tính cách
trong veo của cậu ấy…. Bỏ lại tôi nỗi buồn thầm lặng, câm nín sống qua
ngày…
Leo đi như cách
Leo đến!
Nhiều lần, sau khi
Leo “ra đi”, tôi đặt cho mình rất nhiều giả thiết: “Giả sử” và “Nếu như”
Giả sử Leo còn
sống, chúng tôi sẽ cùng nhau mở một quán bar, có những hầm chứa rượu
nho thơm ngon. Chúng tôi sẽ kinh doanh phát đạt và nhanh chóng trở nên
giàu có mà không cần làm những thứ bôi nhọ thanh danh mình. ( Tôi còn
có thanh danh?)
Nếu như Leo còn
sống, chúng tôi sẽ cùng nhau mở một quán bar, có những hầm chứa rượu
nho thơm ngon nhất nước. Chúng tôi sẽ kinh doanh phát đạt và nhanh
chóng trở nên giàu có. Tôi sẽ rửa mình bằng rượu nho và trở về xin anh
– người tôi rất yêu, tha thứ cho tôi. Chúng tôi sẽ cưới nhau và sinh ra
một bầy con cháu.
Giả sử Leo còn
sống, là chủ của một quán bar, một phụ nữ với vẻ ngoài nam tính và
thành đạt. Sẽ có rất nhiều chàng trai ngỏ lời với Leo, bày tỏ lòng
ngưỡng mộ và tôn thờ Leo như thánh nữ. Lúc đó, Leo sẽ chọn một trong số
họ. Rồi làm đám cưới, Leo và người đàn ông đó, sẽ có một cuộc sống mới,
tuyệt với với một bầy con cháu.
Nếu như…. Leo còn
sống…. chúng tôi sẽ rời xa những con sóng nơi này… Chạy tới một nơi
thật xa…. Thật xa….
Tất cả chỉ là “nếu
như” và “giả sử”. Sự thật là Leo đã chết!
Cậu ấy không chết
ở nhà tôi, Leo chọn cho mình một nơi yên nghỉ vĩnh hằng, bằng bản năng
của cậu ấy. Người ta tìm thấy Leo ở trạng thái hoàn toàn khỏa thân,
trong toilet nữ của quán bar. Mụ già hoảng hốt ngất lên ngất xuống
nhiều lần. Không thấy người lái xe đâu. Ừ, anh ta không cần xuất hiện
trong viễn cảnh chết chóc này đâu. Đây không phải chỗ của anh ta, cũng
chẳng có chỗ cho anh ta. Leo chẳng yêu anh ta nhiều đến mức cần anh ta
nhìn thấy cô ấy ra đi như thế nào. Thật chẳng yêu. Những nhân viên nam
phát hoảng khi nhìn vào thân hình có nhiều hơn 1 đường cong của Leo
những nét đặc trưng phụ nữ. Trước đây, họ không hề hay biết Leo là con
gái. Mặc dù, họ đã làm việc với cô ấy suốt 2 năm ròng. Một điệu cười
khẩy như hất môi, Leo dường như muốn nói: “Các người có bao giờ quan
tâm tôi đâu mà biết!”.
Tôi đã muốn trách
cô ấy, vì sao ra đi đột ngột mà chẳng để lại cho tôi một lời nào? Số 0
thì có quyền sống, có quyền chết mà chẳng nghĩ đến ai sao? Một ý nghĩ
chạy dọc qua sống não của tôi, có lẽ nào… Leo “bỗng dưng muốn chết”….
Cậu ấy chết như một cảm hứng bất chợt chăng? Leo từng nhiều lần cười
đùa và nói với tôi rằng:
- Em yêu
chị!
Có lẽ không phải
bởi vì cô ấy yêu tôi mà bởi tôi là người duy nhất tồn tại trên đời để
cô ấy có thể yêu. Giống như một sinh vật duy nhất còn sót lại trên trái
đất, thân thiện và gần gũi Leo! Tôi đã từng rất nhiều lần…muốn yêu
Leo.
Tôi im lặng nhiều
ngày liền sau cái chết của Leo. Những tin đồn về cô ấy, tôi lắng nghe
và mặc kệ. Họ nói một cách sốt sắng và ra vẻ, như nằm lòng tiểu sử của
“anh bạn” tôi. Họ nói về cái chết của Leo như cuộc tự tử vì tình của
một người đồng tính nữ.
Hình ảnh của Leo
chạy qua trí óc tôi nhanh như những chiếc thuyền lá ứa tuyết đến mùa
tan chảy. Cô ấy không đồng tính. Có nhiều người phụ nữ hoặc
đàn ông, họ cố gắng để mình trở nên không còn là mình được nữa. Một vài
người vui đùa với kẻ đồng giới để tìm kiếm cảm giác mới mẻ trong quan
hệ thể xác. Song, Leo đã vì cuộc sống mà để mình lặng lẽ trôi
đi. Tôi nghĩ rằng, Leo vô cùng yếu đuối, yếu đuối đến nỗi bản năng phụ
nữ của cô ấy cũng thoi thóp không dám ngoi lên từng ngày. Sống trong vỏ
bọc của một người đàn ông, không phải là điều mà Leo trông mong. Tôi
ghét cái cách người ta quy chụp và đánh đồng Leo với những cô nàng
lesbian chết vì tình. Mặc dù, đối với tôi thì đồng tính chẳng có gì là
xấu cả. Nhưng đơn giản, tôi biết chắc chắn rằng, Leo không như thế!
Mở cửa nhà tắm,
tôi thấy hình ảnh Leo nằm trong bồn tắm cười đùa hiện về. Đó là khi
chúng tôi tắm chung với nhau:
- Này
chị, nếu em ngày nào cũng đều đặn tưới nước vào chỗ này, như tưới một
cái cây. Thì từ cái chỗ này, có mọc ra một “cái ấy” như của bọn đàn ông
không? - Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào âm hộ.
Tôi bật cười:
- Em đã
nhìn thấy “cái ấy” của đàn ông chưa? Sao lại muốn có nó? Nó dài và
loằng ngoằng.
- Em
đã nhìn thấy những thứ “giả dối” của đám đàn bà yêu thích em đem tới –
Leo gạt nước và cười, cái cách mà Leo gạt nước thật dịu dàng, đẹp như
một nàng tiên vậy – Và em nghĩ, nếu em là đàn ông, không phải tốt hơn
sao? Tất cả mọi người đều muốn thế! – Leo cười vang. Leo luôn nghĩ rằng
vì mọi người xung quanh cô ấy muốn thế, nên cô ấy phải như thế. Đã bao
giờ Leo nghĩ thực sự mình muốn gì hay chưa?
- Chị đã
thấy những thứ
loằng ngoằng ấy hàng trăm, có thể là hàng nghìn lần. Xấu xí, sù sì và
chẳng có gì hay cả. Nếu tưới nước có thể mọc lên một vật xấu đến vậy,
thì chị xin em đừng tưới nữa. Nó làm đám đàn bà đau đớn và sung sướng.
Nhưng nó vô dụng, chỉ dùng để cho đàn ông *** ra một thứ tinh trùng màu
trắng, một thứ nước có mùi khai màu vàng. Em không càn cái “vật thể” đó
đâu.
Em cũng
có thể cho ra thứ có mùi khai màu vàng – Leo cười lớn – Nhưng còn thứ
màu trắng thì thật là khó khăn quá!
Hai chúng tôi bật
cười ngặt ngẽo khi nói về đề tài tế nhị mà vô vị đó. Leo hóm hỉnh trong
vẻ nữ tính hiếm hoi của mình. Tôi nghĩ… Không biết, có khi nào và có
bao giờ, Leo đã từng muốn… yêu một người đàn ông chưa nhỉ?
Tôi ở bên Leo bao
lâu? Điều gì khiến tôi gắn bó sâu nặng với cô ấy đến vậy? Có lẽ nhìn
tất cả mọi việc diễn ra này, người ta sẽ nghĩ hẳn thời gian tôi ở cạnh
Leo cũng phải tính bằng năm… Nhưng không, tất cả mọi chuyện mới chỉ
diễn ra rất nhanh trong 10 tháng. Với những điểm giao nhau đồng điệu
của tâm hồn, thời gian đó đối với tôi như đã kéo dài từ kiếp trước.
Linh hồn Leo luôn quanh quẩn bên tôi. Đôi lúc quấy rối những giấc ngủ
làm tôi trở nên phờ phạc. Cô ấy đã đi về nơi, không còn sự cấm đoán. Tự
do thực sự là tự do, không gò bó, không vô hình. Từ ngày Leo rời xa
tôi, khó có ai còn nhận ra tôi được nữa. Những mụn đỏ lấm tấm nổi lên
trên khuôn mặt thanh tú, nước da xanh ảm đạm úa màu, trong bộ trang
phục nhầu, không 1 gã đàn ông nào dám tới gần để mân mê hay đụng chạm.
Tôi đốt cho Leo
những bộ váy và những đôi giày mà tôi yêu thích nhất. Chúng là những
thứ rất đắt tiền mà trước kia đám đàn ông hay mua để chiều cho sự nhõng
nhẽo của tôi. Tôi nghĩ là Leo luôn thích chúng, cô ấy luôn mân mê những
tầng váy của tôi và khen chúng thật đẹp nhưng chưa một lần dám ướm thử
lên thân hình hoàn mỹ của mình.
Rồi một ngày tôi
cũng sẽ chết đi, đó là khi như Leo, tôi nằm lõa thể, chẳng còn một lý
do gì để sống. Cô ấy đã chọn đúng chỗ của mình. Toalet nữ là nơi cô ấy
đứng. Không ai có quyền, đuổi cô ấy đi, khỏi giới tính, khỏi bản thân,
khỏi bản chất mà cô ấy sinh ra. Có nhiều lời giải thích cho cái chết
bất ngờ của Leo, lời trách móc, cảm thông và thương
hại. Nhưng chẳng một ai có quyền phán xét, đưa ra
những hướng đi, những giải pháp hay lời khuyên cho cuộc đời một con
người. Nếu họ, chưa từng sống qua cuộc đời ấy.
Leo đã làm thay
đổi cuộc đời tôi.
Đi theo bóng dáng
ấy, để một ngày nào đấy, chúng tôi được trở về là mình… dù chỉ là một
lần, một chút mong manh…
Back to posts