Phần 5
Sau cái vụ đánh lộn, tôi có hơi mất điểm chút xíu do bị nó táng tím bầm
cả đèn pha, bù lại hình tượng của tôi trong mắt đám cá sấu lại tăng lên
thêm vài bậc. Dù sao cũng là ra tay nghĩa hiệp bảo vệ con gái của lớp
chứ bộ. Thằng cốt đột thì không chỉ mất điểm, nó mất nguyên mấy cái
răng và miếng da đầu - chuyện này không liên quan tới tui nha. Nó ở ác
thì trời phạt đó mà.
Con nhỏ Phương Linh dạo này thái độ cũng thay đổi thấy sợ. Ba hồi trước
nó cũng chỉ nói chuyện nhát gừng, hỏi gì đáp nấy, ai dè giờ mỗi lần
thấy tôi tới lớp nó mừng như thấy má đi chợ về vậy. Dăm lúc hỏi han,
rồi chép bài hộ mỗi khi tôi ngủ, đôi khi rảnh lên nó còn làm hộ luôn
bài kiểm tra cho tôi mỗi khi tôi trốn học. Ai dè, cái vụ tưởng chừng
như chả có tí quan trọng nào lại là khởi nguồn của một việc cực kì
trọng đại: tôi bị mất trinh
Bữa đó kiểm tra Toán học kì. Tôi trước giờ nào có để ý học kì với chả
45 phút mẹ gì, đến lớp đối với tôi là quá trình đi ngủ và tập vẽ. Bữa
kiểm tra học kì, xui xẻo làm sao đúng lúc tôi nổi hứng cúp cua oánh bi
da. Con nhỏ Phương Linh học Toán khá nên làm xong bài còn thừa thời
gian nhiều, rảnh rang làm luôn cho tôi một bản y chang. Việc đó cũng
thường thôi, tuy nhiên cái quan trọng là bài kiểm tra đó của tôi được
những 9 điểm lận. Vụ này gây tiếng vang chẳng khác gì thằng què chạy
100m được huy chương vàng Olympic: học sinh cá biệt đạt điểm cao nhất
lớp!
Cô giáo chủ nhiệm tôi chắc chắn không phải là một người mơ mộng - bả
hầu như không tin vào phép màu hay chuyện cổ tích chi chi hết. Sau một
hồi gọi tôi lên cật vấn chả ra chút thông tin nào, bả nhún vai:
- Thôi được, em đã cứng đầu như vậy thì tôi cũng chịu. Có điều không
phải là tôi không có cách đâu!
Cách của bả thật ra vô cùng đơn giản: so nét chữ. Chỉ hôm sau, cả tôi
lẫn con nhỏ Phương Linh được vinh dự xuống phòng hiệu trưởng uống trà.
Tôi thì tỉnh bơ như không, mấy lúc thấy chén trà gần cạn tôi còn thản
nhiên rót nước uống tiếp, nhưng con nhỏ Phương Linh thì không có cái
bản lĩnh như vậy. Mặt nó cúi gằm, mắt đỏ hoe, vai run cả lên. Tới khi
nghe bà giáo viên gằn giọng kêu ngày mai bố mẹ phải tới tận nơi nói
chuyện, nếu không thì nghỉ học luôn, nó mới khóc òa lên một tiếng. Con
nhỏ nhát dữ dội.
Tôi thì chả lo lắm. Ba mẹ tôi gặp cô giáo chủ nhiệm nhiều tới mức có
khi kết thành đôi bạn thân được không chừng. Có điều con nhỏ thì sợ
muốn ngất xỉu luôn. Trên đường từ phòng hiệu trưởng về, nó thút thít
không ngừng khiến tôi cũng phát rầu.
- Khóc lóc hoài vậy, kêu ba má tới gặp cô giáo đâu có chết ai đâu mà lo
dữ vậy!
Nó mím môi chẳng nói chẳng rằng với tôi câu nào. Tới lớp cũng vậy, xem
chừng có vẻ bực bội với tôi vì cái vụ lãng xẹt tôi gây ra cho nó. (
Truyen
Sex từ:
Thehe9x.wap.sh)Tôi
cũng hơi hối hận thiệt. Dù sao, tôi cũng là nguyên nhân của mọi chuyện
này mà. Tan học, tôi kêu nó ra một góc, nói nhỏ nhỏ:
- Thôi mà, xin lỗi Linh nha. Mình cũng đâu có biết chuyện nó lại xảy ra
vầy. Phải chi bà ấy phạt một mình Long là được. Long kêu cả ba lẫn má
tới, vậy là có 2 phụ huynh tới rồi.
Con nhỏ đang bực bội mà cũng phải cười một cái. Mặt nó lúc cười khá
xinh nha, xinh như lúc nó nằm la trời ở cái phòng học hôm nào vậy
- Cũng không phải lỗi của Long. Linh cũng không sợ, nhưng ba má Linh
không có tới được.
Tôi chưng hửng:
- Ủa sao mà không tới được?
Nó cúi đầu:
- Ba Linh đi lao động bên nước ngoài, mẹ Linh cũng không có ở nhà. Linh
ở với bà mà bà của Linh già lắm rồi, bà đi sao được.
- Ủa vậy hồi nào tới giờ, đi họp phụ huynh thì ai đi cho Linh?
- Bà Linh hay mượn cô hàng xóm đi dùm, có gì về cổ nói lại cho bà cũng
được mà.
Tôi khịt mũi một cái:
- Vậy kêu bả đi tiếp dùm, cũng đâu có sao đâu.
Mặt con nhỏ xịu xuống:
- Không được, bị phạt như vầy hàng xóm biết được thì mắc cỡ
lắm!
Tôi thở dài một cái, kêu:
- Thôi được, để Long lo cái vụ này cho.