Tập 27
....
_ t...nói nè
...
_ nói nè , có nghe ko ...- em lay tôi dậy ...thì ra nãy h ngủ gật trên
ngực em..
_sao..l ...
_ 12 h rồi đấy ...!
_cái gì ? - tôi bật dậy ...
_ 12 h ! - em nói
_ chết t rồi ! - tôi hốt hoảng
_ sao ...về trễ má la hả...- em ngơ ngác nhìn tôi ...
_ uh ! lúc nãy 8 h đi kêu là đi 15 phút...h quá 4 tiếng mới chết chứ
...- tôi dậy kiếm cái áo mặc lại ...
_ trời ! thế h sao đây ...! - em lo lắng hỏi - hay là ...cứ nói thật đi
. nói má là đang đi bị mệt nên phải vào nhà bạn tạm ...
_ ko được ! nói vậy càng chết nữa ! rồi má sẽ hỏi hang này nọ , phiền
phức lắm ...
_ chứ h nói sao !
_ thôi để đó t lo ...à ! mấy chị nhà l về chưa
_ chưa , sao lâu dzữ ko biết ...mà để tui chở t về ,vậy nhen ., sao ,
duoc ko ?
_ ko ! để t tự lo ...má t mà thấy l thì mệt lắm ...(Truyện Từ:
Thehe9x.wap.sh)
vừa nói xong ...khuôn mặt em gợn lên những nét buồn bã ...em ngồi xuống
nệm...ko nói gì nữa , chắc là l đang nhớ lại chuyện cũ , chuyện những
định kiến của gia đình tôi về em...khốn nạn thật , tự nhiên lỡ lời ra
mà ko suy nghĩ...tôi vội nắm tay em...
_ ý t là khuya rồi , nếu mà thấy l thì má t sẽ hỏi này nò , lúc đó
phiền cho l thôi .
em gật đầu ...đôi mắt em đang nói lên những suy nghĩ mặc cảm trong
em...tôi có thể thấy rõ ..tôi ôm em vào lòng ...
_ thôi...để l xuống mở cửa..về đi ko trễ nửa ...
tôi dắt xe ra...em đi theo sau...chúng tôi quyến luyến nhìn nhau ...tôi
biết em ko muốn ở lại một mình giữa khuya trong căn nhà trống vắng này
...nhưng làm sao đây..giá mà tôi đưa em về cùng...em khép cổng
lại...đôi mắt dõi theo từng bước đi của tôi ...ko ! ko thể như thế này
, nãy h em chăm lo cho tôi biet chung nào , chăng lẽ h tôi lại để em
lại ...
_ l , t nói ne - tôi quay đầu xe lại ...
_ em vội mở cổng chạy ra... - sao t ...
_ mấy bà kia gần về chưa ...?
_ ko biet...thường thì đi khuya thế này thì chắc đi tới sáng luôn ....-
em ngập ngừng...
_ trơi ! gọi điện hỏi thử
nhận ra sự lo lắng của tôi em nói :
_ ko sao đâu ! t cứ về đi .
_ t về ...ko yên..
_ ko sao mà !
_ t ...ở lại với l nhen - tôi lấy hết can đảm đề nghị em ...tôi chỉ vừa
quyết định trong giây lát .
_ đừng! má t đang trông ở nhà , về đi ! l đã nói ko sao mà ! t sợ gì
chứ ! về đi !
tôi kiên quyết
_ ko sao ! t cũng hay qua nhà bạn ngủ mà ! chắc má t biết t qua nhà ban
nên ko có lo đâu ! h bỏ l lại t ko yên tâm .
em nắm tay tôi đấy ra xe :
_ l ko sao mà ...l biêt là t lo cho l nhưng mà xin t đấy ! mẹ t mà biết
t ở nhà l chắc mình ko gap nhau nữa đâu , nghe l đi , xin t mà ....-
mắt em rướm nước , em làm tôi buồn mang mác khi cứ một mực từ chối...
tôi gắng gượng thuyết phục em...
_ t chỉ cần gọi dien thoai cho mẹ là được mà , nói là ở nhà bạn học là
ok hết !
_ đừng ! t mà nói dối như thế l là mình nghỉ chơi đó ! l đã nói ko sao
là ko sao ! l vào đây , t lì quá .
em cương quyết nhìn tôi ....thôi thì ...đành tung chiêu bài cuối cùng...
_ bây h...t về cũng được...nhưng mà thực sự t...mệt lắm rồi...lúc nãy l
ko thấy t gục trên người l sao...trời khuya thế này ...lỡ đi duong có
chuyện gì ...sao t gap l duoc nữa...
từ trong cổ họng em phát ra một tiếng ...ơ ...và em ko còn biết nói gì
nữa ...
dưới ánh đèn mờ tỏa nơi góc phố ...hai cái bóng ngả dài trên mặt
đất....em thở dài nhìn tôi...chúng tôi gục lên vai nhau....
Má ơi mới viết một cái cm dài thật dài, vừa Alt + S một cái thì nó bị
dis @@ ... h ngồi lủi thủi viết lại
@ Một vài ý kiến chủ quan về Tội Lỗi, Ranh Giới và "truyện không tên"
của Sm ...
Văn của 3 tác giả có những nét rất riêng ... ngay từ đầu đọc truyện của
SM đã thấy có những hình ảnh rất "teen", phải nói là nhiều lúc phì cười
vì bác ( cái này cũng dễ đoán vì theo suy luận thì Sm chỉ tầm xấp xỉ
20t thôi ) ... Rain thì có lối hành văn "chuyên" hơn một chút, truyện
của Rain có lẽ cũng được nhiều người biết đến hơn vì trong đó có nhiều
hình ảnh gần gũi, đời thường, những hình ảnh về tuổi học trò, về tháng
ngày "hồn nhiên như cô tiên", những suy nghĩ mà rất nhiều người trong
thế hệ 7x,8x,9x chúng ta đã từng trải qua ( thậm chí là 6x, mà chắc ko
có 5x
) ...
Riêng "Tội Lỗi" của langtu thì mang theo quá nhiều sự u ám, cái kết
không thể xấu hơn với chính nó, độc giả rõ ràng không dễ để cảm nhận
hết được nếu không tiêu hao một số lượng lớn chất xám
@ Quả thực là rất ấn tượng với cả 3 tác phẩm
,mỗi tác phẩm đều làm độc giả "phê" hết
mình ( cả nghĩa đen lấn nghĩa bóng ), mong rằng những cm của độc giả
ngày càng làm Sm và các tác giả khác có thêm nhiều động lực để giải tỏa
cảm xúc của mình
... Một vài đánh giá chủ quan sau một đêm không ngủ ... ( cũng tại bác
Sm chiến tới cái núm mà chưa đi tới tận cùng
, day dứt quá ngủ thế mẹ nào đc
)_ alo , ai đấy - giọng mẹ gấp gáp đầu
bên kia .
_ dạ ...con nè má
_ con ơi là con , mày đi đâu sao má gọi hoài ko được thế con !
_ con ở nhà ..bạn ...ôn bài cho vui...chắc tối nay con ở đây ngủ luôn...
_ trơi! đau ốm chưa hết mà học cái gì mà học ! h con ở đâu , có gần ko
, gần thì về đi , tao ở nhà lo lắm !
_ khoẻ rồi mà ...ở đây học mệt rồi ngủ luôn ...má cứ yên tâm đi ko sao
đâu..
_ khoẻ gì mà khoẻ ...đi ngủ sớm đi ...có gì gọi điện má nghen con
!
_ dà ...thôi nhen má ..!
....
quay lại ...búp bê đang đứng sau lưng nhìn tôi ...bĩu môi em nói :
_ nói láo thấy sợ luôn ! học mệt rồi ngủ mới sợ !
_ hihi ! h ..mình lên "học " tiếp đi ...- tôi nhìn em cười
_ cái gì ? thôi nha ! ko biết mấy bà chị ông anh tui về lúc nào đâu ! h
ra phòng khách ngồi coi tv đi ...
sặc ! chán vãi ! đang mệt mà còn bắt ra coi tv
_ có phim gì đâu mà coi , mệt quá , thôi lên ngủ cho rồi , chắc mấy
người sáng mới về ,lo gì ?
_ lỡ về bất tử ...rồi thấy hai đứa ngủ chung một phòng ...rồi biết giải
thích sao ...
uhm , nói cũng đúng ...dù có trong sáng đến mấy cũng khó mà thanh minh
..
_ thế h ..sao ? chẳng lẽ coi tv tới sáng à - tôi nhăn
nhó (Truyện Từ:
Thehe9x.wap.sh)
_ hay ..! t chịu khó ngủ dưới phòng khách nhen ...l đem gối mên xuống
cho...
sặc ...chắc đành phải vậy ...h còn cách nào nữa đâu , thôi vì em mà
chịu khó một đêm vậy , khổ một chút nhưng mà ...em yêu mình hơn ...vậy
là mãn nguyện rồi ...
tôi theo em lên lầu lấy mền ...em gom hết gối mền trong phòng đưa tôi
...
_ trời ! đưa t hết lấy gì l đắp , đưa cái gối thôi .
_ ko , cứ ôm xuống hết đi , đang đau nằm ko muỗi chít đau thêm nữa
!
_lo cho t wa' há , sao ko cho t ngủ đây luôn mà còn đuổi xuông! - tôi
vờ giận em
em vội thanh minh
_ ,,,ko phải vậy..bắt buộc thôi chứ sao l phải đuổi t ...thôi mà, ráng
đi , chứ nằm đây người ta về thấy ...rồi sao mình gặp nhau
nữa.
tôi im lặng...
em tiếp tục dỗ dành ...
_ ráng chịu khó đi...thương mà ...-em nắm tay tôi đong đưa ...nhìn mặt
thấy ghét...
_ lại đây - tôi ra lệnh...
em rón rén bước lên trước mặt tôi ...
ôm lấy hai má em ...tôi hun em ngấu nghiến...rồi khiêng em lên nệm...
_ ...ứm ...ứm...từ...đã ...
_ hun miếng....
_ hun ...thôi ...đấy...ứm...đang..đ.au...mà....
đã 1 h ...chúng tôi vẫn nằm ôm ấp nhau ko rời...càng dính vào nhau
...càng ko thể rời ra...trong bóng tối...chạm tay vào môi em...tôi vẫn
có thể cảm nhận thấy nụ cười hạnh phúc...dù đêm nay ko phải là đêm trọn
vẹn chăng gối nồng nàn ...nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn thấy hạnh phúc ấm
áp ...trong tấm chăng mát lạnh...chúng tôi nằm ôn lại chuyện cũ...3 năm
qua...từ lúc chúng tôi xuất phát từ hai con đường và đến lúc gặp nhau
tại ngã ba ...để cùng bước tiếp ...hương tóc em ủ trong chăng...thơm
nồng...tôi siết chặt lấy em...cố hít hết cái hương thơm ấy...ko để
chúng bay ra ngoài kia...
...tiếng động cơ xe máy ,tiếng cười nói của ai đó ngoài kia vọng vào
làm tôi tỉnh dậy...bỏ mẹ , nãy h chúng tôi ngủ quên trên này . VÀ hình
như là những người kia đã về ..giữa đêm.Chuyến này tiêu chắc luôn , thế
nào anh trai l cũng nghĩ tôi cố chèo kéo l để được ở lại rồi dở trò...
_ l ...dậy đi...l...- tôi mò xung quanh...săc , em đau rồi ..
_ l...đâu thế...trời...! - tôi hoảng hốt...xung quanh tối như mực , chỉ
có và tia sáng le lói chi ếu qua rèm cửa...tôi ngồi dậy bật điên thoại
lên soi khắp giường ...ôi trời ! em đâu mất tiêu...
tôi hốt hoảng bò ra khỏi giường , mò cánh cửa , tôi chạy ra hành
lang...vừa đi vừa sợ hãi gọi tên em ...nhưng cũng chả dám gọi lớn vì sợ
những người ngoài kia nghe thấy...dưới ánh đèn mờ mờ trên tường..tôi mò
vào từng phòng..mỗi cánh cửa mở ra là một ko gian tối đen...tim tôi như
muốn nhảy ra khỏi ***g ngực vì sợ hãi ...nhà gì mà phòng ốc tùm
lum...đúng rồi ...lấy đt bấm thử xem...tôi hồi hộp chờ em bắt máy...
có tiếng nhạc chuông từ đâu đó vọng tới...tôi vội dập máy chạy ngay tới
chỗ có nhạc chuong...ko biết em làm gì một mình ở đó...
_ ...l....l...ở đâu vậy ...-vừa gọi tôi vừa mở cánh cửa phòng ra...dt
em đang rung trên bàn...
_..t...sao..thế... - một giọng ngái ngủ phát ra từ trong bóng tối...
_trời ! chạy đâu làm tui kiếm sặc máu ...
_sao...ko ngủ nữa...mấy h rồi...sáng rồi hả..
_ ko phải...! hình như có ai về ....
vừa nghe xong em vội bật dậy khỏi giường , bật cộng tắt lên...em hốt
hoảng chạy xuống dưới nhà..tôi cũng chạy theo...
tiếng người cười nói vẫn còn...tôi và em đừng trong phòng khách nhìn
ra...chỉ thấy tiếng mà ko thấy người...tôi hồi hộp :
_ h...sao đây ..
_ ko biết...chac ko phải...nghe tiếng lạ wa...mà nếu có về thật
thì...ông ra phòng khách giả vờ ngủ nhen ...
....bất chợt...tiếng đề xe máy lại vang lên...hình như họ lại đi đâu
đó...tiếng cười nói xa dàn và chúng tôi thở phào nhẹ nhõm