Phần 11
Truyện cũng đã đi được một phần, một phần cuộc đời của kẻ tội lỗi này,
một phần của “Nghịch tử” này, chúng ta cùng nhìn lại những bài học mà
qua câu truyện cuộc đời này chúng ta đã học được nhé:
Chap I: Đôi khi người ta khóc không phải vì yếu đuối mà là đã phải mạnh
mẽ trong khoảng thời gian quá dài…
Chap II: Đôi khi kết thúc lại là sự khởi đầu…
Chap III: Hứa làm gì để gió xô đi….
Chap IV: Không có người phụ nữ thực sự cứng rắn mà chẳng qua là họ chỉ
giỏi che dấu cảm xúc mà thôi…
Chap V: Mọi thứ rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại.
Chap VI: Những thứ mong manh đều dễ vỡ… Cont
Còn nhiều bài học nữa mà có thể đâu đó hang ngày chúng ta có thể trực
tiếp rút ra cũng có thể học từ cuộc sống. Nhưng dù thế nào, “Những thứ
mong manh đều dễ vỡ…”
Dường như giữa tôi và mẹ không còn khoảng cách nữa, mẹ thương tôi nhiều
quá. Từ lúc nhỏ mẹ lúc nào cũng coi tôi là cục cưng của mẹ, lúc nào
cũng coi tôi như là báu vật của mẹ. Thậm trí ngày trước khi bố ngoại
tình đòi bỏ mẹ, đòi chia tài sản, mẹ đứng trước mặt hai bên họ hang nói
rằng mẹ chỉ cần tôi, ngoài ra không cần gì hết. Có lẽ, có lẽ tình
thương yêu vô bờ bến của mẹ đã giúp mẹ có thể chấp nhận chuyện tày đình
như thế.
Mẹ tôi không phải là người dễ dãi, tôi biết điều đó… Mẹ tôi cũng không
phải là người phụ nữ lăng loan, tôi hiểu điều đó hơn ai hết. Còn về bản
năng tình dục, đó là bản năng của mỗi con người, có những người con gái
xinh đẹp nhưng lại là ác quỷ trên giường…
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa thấy ai chê mẹ tôi điều gì, xa chồng bao nhiêu
năm mẹ cũng chưa hề có một ai khác dù mẹ là người phụ nữ đẹp, dù mẹ có
nhiều người đàn ông tán tỉnh…
Tôi tự hào về điều đó. Giữa cái xã hội đầy cám dỗ này người như mẹ
không nhiều…
Tôi cứ hồi hộp xem bố sẽ giải quyết chuỵên của ông ấy như nào, cũng mấy
ngày qua đi mà chưa có tin gì. Mẹ cũng không gọi điện hỏi, cứ để thời
gian qua. Tôi cũng chẳng muốn lên thành phố học hay dạy kèm nữa, tôi
muốn ở gần mẹ, muốn xem mọi thứ giải quyết xong rồi mới lên.
Buổi tối hôm đó, bố tôi gọi điện về… Mẹ tôi bắt máy…
- Thế nào rồi hả mẹ? Tôi hỏi khi mẹ vừa cúp máy xuống.
- Bố không nói, chỉ nói là cần tiền gấp để thu xếp, giục mẹ bán nhà
gấp. Mẹ thở dài.
- Còn chuyện li dị giữa bố mẹ?
- Chuyện đó có gì quan trọng đâu con, từ xưa mẹ cũng coi như là không
có bố con rồi.
- Vậy mẹ định tính thế nào?
- Có lẽ mai mẹ về quê ngoại.
- Để làm gì ạ? Tôi tò mò.
- Có lẽ mẹ nhờ ông bà, cậu mợ và bạn bè giúp ít tiền để đưa cho bố, coi
như là mẹ mua trọn ngôi nhà này luôn.
- Nhưng số tiền đó không phải nhỏ, làm sao mọi người giúp được ạ?
- Mẹ bao nhiêu năm đi làm cũng để ra một ít. Hơn nữa hang tháng bố đều
gửi tiền chu cấp cho con, mẹ không tiêu nên vẫn có tiết kiệm. Chắc là
được con à.
- Sao mẹ làm như thế? Cứ bán nhà chia đôi rồi tìm cuộc sống mới là được
mà.
- Mẹ gắn bó với nơi này lâu rồi, chỗ nào cũng có kỉ niệm, mẹ không muốn
rời xa nó..
Tôi hiểu mẹ và không muốn hỏi them. Tôi cũng không muốn biết them về bố
tôi nữa, cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Có chăng chỉ là thoáng qua…
Từ khi nhận điện thoại của bố, tâm trạng của mẹ khang khác, mẹ lầm lì
hơn, có lẽ mẹ còn điều gì giấu tôi, hoặc tại mẹ quá lo lắng về khoản
tiền ấy.
Ăn cơm mẹ cũng không nói gì, mặt mẹ buồn buồn…
Đêm đến mẹ cũng không nói gì, lại điệp khúc quay mặt vào tường. Mẹ thở
dài đều đều…
Tôi hiểu lý do mẹ không muốn bán nhà, mẹ quen cuộc sống ở đây rồi, tính
mẹ cũng không thích sự thay đổi, mẹ cũng không muốn để hang xóm biết
chuyện xảy ra giữa bố mẹ.
- Bao giờ mẹ về quê ngoại? Tôi hỏi để xua tan bầu không khí im lặng.
- Có lẽ là ngay ngày mai con à. Phải thu xếp trước khi bố con về.
- Bố có đồng ý mẹ làm như thế không?
- Có chứ. Bố chỉ cần tiền để giải quyết vấn đề thôi.
- Con về cùng mẹ nhé. Con cũng nhớ mọi người ở quê.
- Thôi, mẹ về rồi lên ngay, đi lại làm gì nhiều cho mệt. Con ở nhà
trông nhà, nhỡ khi bố về.
Tự nhiên tôi nhớ những ngày đầu khi tôi và mẹ để chuyện đó mới xảy ra,
tôi nhớ những lúc bên mẹ ở bên con suối, trên ngọn đồi ở quê ngoại….
Lại bắt đầu, lại bắt đầu khó chịu trong người. Mấy hôm nay tôi và mẹ
mỗi người mỗi góc, không ai động chạm đến ai.
Tôi cố gắng thuyết phục mẹ để tôi đưa mẹ về quê bằng đủ lý do, nào là
nhớ quê, nào là mẹ cầm tiền nhiều đi một mình không an toàn… Tất cả lý
do ấy đều bị mẹ từ chối….
Mệt mỏi…
- Vậy là nhất định mẹ không cho con đi cùng à? Tôi cau có hỏi.
- Không là không.
- Đã thế con cứ đi. Tôi bướng bỉnh.
- Con bắt đầu hư từ bao giờ thế? Con bắt đầu không nghe lời mẹ từ bao
giờ thế?
Tôi im lặng…
Một lúc tôi nằm sát vào gần mẹ, nói nhỏ vào tai mẹ : “ Con nhớ đồi cây
nhà ông ngoại quá”.
Mẹ vẫn im lặng. Tôi lại ghé sát tai mẹ: “ Con muốn ra suối cùng mẹ”.
Mẹ quay lại nhìn tôi: “ Thực ra con không hư mà tại mẹ làm con hư thôi”…
- Mình cứ thế này mãi mẹ nhé...
Mẹ im lặng…
- Cái gì đến sẽ đến con à.
- Vậy mai mẹ cho con về quê cùng mẹ nhé, cũng chẳng biết khi nào bố về
đâu.
- Uhm, nhưng đừng có rủ mẹ lên đồi nữa đấy, mẹ hóm hỉnh…
- Vậy bây giờ con đưa mẹ lên đồi nhé.
- Là sao? Mẹ không hiểu.
Tôi thò tay xuống xoa bướm mẹ, mẹ bắt đầu hiểu…
- Lại vậy rồi, mẹ thở dài…
Tôi xoa hoài lên mu mẹ, cầm những sợi lôngthò ra ngoài quần lót mỏng
manh của mẹ vuốt vuốt…
Tôi không tiến xa hơn mà chỉ va chạm bên ngoài, chỉ kích động mẹ bằng
những ngón tay… 1 phút, 5 phút… Rồi bản năng con người cũng không vượt
qua đựơc cám dỗ. Mẹ ướt nhèm nhẹp ra cả quần lót, cả tay tôi. Mẹ cũng
không nằm im nữa, bắt đầu thở đều, bắt đầu cứng chân lại, bắt đầu cọ
quậy…
Có lẽ mẹ đã đạt khoái cảm, tôi tụt chiếc quần lót đã dính nước nhờn của
mẹ ra, mẹ như chờ đợi giây phút ấy quá lâu liền vội vã nhấc chân để
chiếc quần lót được ra nhanh hơn… Chiếc quần lót tội nghiệp cuộn tròn
nằm dưới góc giường, mỏng manh…
Tôi nằm đè lên mẹ, mẹ vội vàng kèo quần đùi tôi xuống, mẹ xoa lên chim
tôi đang căng cứng trong chiếc quần sịp bó chặt…Rồi chiếc quần sịp của
tôi cũng chung số phận, hai cái quần lót cuộn tròn nằm cạnh nhau dưới
góc giường, tội nghiệp. Khác nhau là quần của mẹ đã dính chất nhờn,
mỏng manh… Còn 2 chủ nhân của hai chiếc quần đang quấn lấy nhau, vô
vọng…
Tôi cầm chim tôi quẹt qua quẹt lại vào cửa mình mẹ, ươn ứơt, ẩm ẩm, tội
lỗi…
Mẹ nhắm nghiền mắt chờ đợi…
Tôi không bao giờ nhắm mắt khi làm chuyện ấy, tôi mở to mắt nhìn mẹ…
Những chiếc lôngdài rậm rạp của mẹ kéo dài đến hậu môn mẹ, keo lại từng
đám do chất nhờn của mẹ ra quá nhiều. Tôi không vạch bướm mẹ ra mà cứ
thế đưa chim vào, như thế có những cộng lôngdài theo cả chim tôi vào
sâu trong bướm mẹ… Mẹ vẫn mặc váy ngủ… Tôi bắt đầu làm công việc quen
thuộc…
Dập và ấn…
Mẹ cũng bắt đầu làm công việc quen thuộc, nhắm mắt và vuốt lưng tôi…
Tôi không muốn cởi nốt chiếc váy của mẹ ra, đôi khi nửa úp nửa mở sẽ
gây cảm giác hứng thú hơn. Tôi chỉ vén váy của mẹ đến ngực, mẹ không
mặc áo lót, thường là vậy… Tôi cũng ít quan tâm đến ngực mẹ tôi bằng
chỗ ấy, cái nơi mà tôi đã sinh ra… Dạo này tôi và mẹ quan hệ nhiều, chỗ
đó của mẹ cũng khác hơn trước, nó rộng hơn và có vẻ thích nghi với chim
tôi hơn. Mẹ cũng không còn ngại như ban đầu… Tôi cũng dần thành thạo
hơn…
Tôi dập lien tục như muốn phá nát bướm mẹ, như muốn ăn tươi nuốt sống
mẹ. Mẹ tôi rên khe khẽ khi tôi day day mu tôi vào mu mẹ, khi chim tôi
ngập sâu trong mẹ. Nhà tôi kín nên dù có rên la thế nào, dù tôi có dập
mạnh thế nào xung quanh cũng không có ai có thể nghe thấy.
Tôi lấy gối kê xuống dứơi mông mẹ, để mu mẹ nhô cao hơn, để tôi vào sâu
hơn. Mẹ biết thế, nhấc mông cong vút của mẹ lên để tôi lót gối dưới
mông mẹ. Tôi rất thích tư thế này, có lẽ mẹ cũng thích nên mẹ rất hào
hứng khi tôi lấy gối.
- Con cho ra ngoài nhé. Mẹ lại nói như những lần trước.
- Vâng, con biết mà.
Mu tôi cọ sát mu mẹ, lôngtôi cọ sát lôngmẹ xào xạc, ngứa ngáy…
Tôi cố gắng giữ lâu nhất có thể, nhưng xem ra nghệ thuật bế tinh của
tôi chưa đạt đỉnh, hơn nữa khi quan hệ với mẹ, không hiểu sao tôi ra
rất nhanh. Về sau này tôi mới nhận ra điều đó khi quan hệ với những
người khác.
Mắt mẹ nhắm nghiền, chiếc đèn ngủ hôm sau không tắt nên tôi có thể thấy
rõ khuôn mặt mẽ thoả mãn, tôi có thể thấy bướm mẹ rõ rang. Tôi vuốt
những sợi tóc buông dài trên mặt mẹ, trong quá trình quan hệ tóc mẹ tôi
xoã che hết cả mặt. Lúc đó trông mẹ thật khiêu gợi, tóc mẹ dài đến
lưng, mượt mà như lôngcủa mẹ vậy.
- Sao mẹ không nhìn con? Tôi vừa ấn sâu và tử cung mẹ vừa hỏi.
Mẹ không trả lời, chỉ véo lưng tôi ý như là kêu tôi nhanh lên, mẹ tôi
mỏi chân rồi, vì mông mẹ được kê bởi chiếc gối cao và cứng.
Tôi bóp vú mẹ qua chiếc váy kéo hờ, mẹ chủ động kéo cao lên để cho tôi
sờ. Sau này tôi mới biết mẹ rất nhạy cảm ở vùng ngực, mẹ thích được nắn
bóp chỗ ấy..
Tôi lấy tay cậy mắt mẹ ra như thể muốn mẹ nhìn thấy tôi lúc này, nhưng
mẹ không chịu, mẹ giãy nảy ngọ ngoạy đầu để tránh tay tôi mở mắt mẹ ra.
- Mẹ nhìn con đi. Tôi nói như van xin vào tai mẹ.
- Thôi, mẹ ngại. Cuối cùng mẹ cũng lên tiếng.
Đang dập, tôi rút chim ta làm mẹ hụt hẫng, đang rên khe khẽ mẹ dừng lại
để xem tôi làm gì tiếp theo. Tôi rút chim ra để nhìn bướm mẹ lúc này,
lúc mà cuộc chiến gần kết thúc. Bướm mẹ đầy những nước màu trắng từ
trong ra ngoài, chim tôi cũng chẳng khá hơn.(Truyện từ
Thehe9x.wap.sh)
Nước nhờn chảy xuống cả gối, ra cả chân mẹ. Tôi cho ngón tay vào bướm
mẹ như móc hết chất nhờn ra, một ngón, hai ngón, chẳng thể cho them
được ngón thứ ba.. Mẹ khít mà…
- Bẩn con, mẹ đẩy tay tôi ra khi tôi cố đưa hai ngón tay vào bướm mẹ…
Mẹ lấy tay cầm chim tôi đưa vào bướm mẹ. Tôi chưa muốn dập tiếp vì nếu
dập bây giờ tôi sẽ ra ngay. Tôi cứ để chim ngoài cửa mình mẹ. Mẹ thấy
vậy liền ưỡn mông lên để chim tôi vào trong bướm mẹ, mẹ muốn kết thúc
nhanh. Tội lỗi…
- Con nhớ ra ngoài nhé, ra nhanh đi. Mẹ lại lo sợ..
- Con chưa muốn ra.
- Nhưng mẹ mệt rồi, hôm nay lâu thế.
Tôi bế mẹ lên, mẹ lại nhớ kiểu hôm ở nhà trọ, mẹ ôm chặt cổ tôi bang
hai tay, còn tôi cố gắng sóc sóc mẹ bằng sức mình. Mệt…
- Bỏ mẹ xuống đi, như vậy con sẽ mệt đấy. Mẹ biết!
Tôi mệt cũng cố gắng bưng hai mông mẹ lên nhún nhảy, mông mẹ tôi khác
người đàn bà khác, to và không sệ, cong và không nhão… Cảm giác như
chim tôi chỉ là một phần nhỏ so với cơ thể mẹ…
Tôi đặt mẹ xuống giường sau một hồi nhún nhảy, mệt, thở dài, còn mẹ thì
thoả mãn, môi mẹ cười tủm tỉm… Có lẽ bố tôi chưa bao giờ làm như thế
nên mẹ tôi lấy làm ngạc nhiên lắm.
Tôi xuất lên bụng mẹ những dòng tinh trắng đục. Tôi đã kiểm soát được
nên không bắn vào mặt hay lên tóc mẹ nữa. Cả tinh trùng nằm trên bụng
mẹ, một đống..
Tôi lăn ra và ngáy khò khò, chẳng hiểu sao cứ xuất xong tôi nhíu hết
mắt lại chỉ muốn ngủ.
Tôi thấy mẹ dậy lấy khăn giấy lau, tôi chẳng mặc quần, ngủ một mạch đến
sáng. Mẹ cũng không mặc lại quần lót, để vậy đi ngủ…
Sáng hôm sau tôi dậy đã thấy mẹ mang gối đi giặt, cả quần sịp của tôi
nữa…
- Quần con mẹ giặt làm gì, sạch mà… Tôi nói
- Quần lót là thứ tiếp xúc với chỗ đó nên luôn fải giữ sạch sẽ con à…
Tôi biết mẹ là người sạch sẽ. Tôi tiến gần mẹ ôm mẹ từ phía sau, không
nói…
- Con đi đánh răng ăn sang còn về quê sớm.
Tôi đánh răng trong nhà vệ sinh thì có điện thoại đến, mẹ tôi bắt máy.
- Ai gọi vậy mẹ? Tôi hò mò.
- Bố. Bố bảo tuần sau mới về được, bố bảo tuần sau về rồi lấy tiền luôn.
- Vậy thì mẹ con mình đâu cần về quê hôm nay, còn một tuần nữa mà.
- Thôi, đã lên kế hoạch, cũng đã nói với ông bà rồi, phải về chứ.
- Hay là mình ở quê chơi mấy hôm rối cuối tuần sau lên.
- Thôi, mẹ phải đi làm mà.
- Công việc của mẹ nhàn mà, hôm nào con cũng thấy mẹ 9h sang đi mà 3h
chiều đã về, tuần lại làm có 5 buổi.
- Biết là vậy nhưng mẹ nghỉ nhiều rồi, cũng ngại, Mình về quê rồi mai
lên sớm.
Tôi và mẹ ra bến xe cũng gần 9h sang. Hai mẹ con ngồi ghế cuối cùng,
chẳng hiểu sao hôm nay nhiều người thế.
Trên xe, mẹ say xe nên tựa vào tôi ngủ. Mẹ say xe nên bịt khẩu trang
kín mít. Buồn cười nhất là khi tôi xin túi nôn cho mẹ thì anh phụ xe
lại bảo : “đây, chú đưa cho bạn gái chú đi”. Hix, mọi người không biết
đó là mẹ tôi, tôi chỉ cười.
Cũng phải tôi, vì mẹ tôi bịt kín mặt, tóc lại dài, da lại trắng, lại
tựa vào tôi nên…
Đến nơi, mọi người rất vui, đã chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi. Ăn xong tôi qua
nhà cậu bên cạnh chơi với mấy đứa em, để cho mẹ tôi và mọi người bàn
chuyện. Tôi cũng không bận tâm lắm…
Có vẻ như mọi người đã góp tiền cho mẹ tôi. Tự nhiên tôi muốn kiếm
nhiều tiền trả nợ cho mẹ quá, tự nhiên thấy mình thật bất tài.
Tối đến, tôi lại được phân công ngủ cùng mẹ như lần trước. Mẹ không từ
chối như lần trước nữa, ngoan ngoãn đi lấy gối, bỏ màn cho hai mẹ con.
- Mới đó mà đã mấy tháng rồi mẹ nhỉ? Tôi hỏi khi hai mẹ con bắt đầu ngủ.
- Là sao hả con?
- Là mấy tháng mẹ con mình với về quê ngoại, là mấy tháng con với mẹ
mới ngủ trên giường này.
- Lại bắt đầu đấy…
- Mẹ nói chuyện với mọi người chưa? Ý kiến của mọi người thế nào?
- Thì ông bà muốn mẹ về đây ở cùng, nhưng đã lấy chồng rồi ai lại quay
về như thế. Mẹ thở dài.
- Vậy là mọi người cho mẹ vay tiền chứ?
- Uhm. Mẹ trả lời cụt lủn. Thôi ngủ đi con à.
- Vâng. Tôi cũng muốn ngủ sớm, tại hôm nay đi xe hai mẹ con mệt rồi.
Tôi choàng tay qua eo mẹ ôm mẹ ngủ ngon lành...
Sáng hôm sau mẹ và mọi người hình như là ra ngân hang ở thị trấn rút
tiền nên chỉ còn tôi ở nhà, tôi lang thang ra bờ suối ngồi ngắm nước
chảy, nghĩ ngợi về những gì đã qua…
Tôi lững thững bước xuống dòng suối để cho mát, những hòn đá nằm chông
chênh, những chiếc cành cây rủ xuống mặt nước, không khí thật vắng vẻ…
Tôi chui vào bụi cây bên bờ suối, nơi đó có mắc võng, chắc là ông tôi
buổi trưa hay ra đây ngủ cho mát. Tôi thiu thiu ngủ thì có đôi tay bịt
mẳt tôi lại, tôi vùng dậy theo quán tính. Hoá ra là mẹ tôi.
- Mẹ về rồi à? Sao mẹ biết con ở đây?
- Con làm gì có chỗ nào để đi ở đây ngoài nơi này. Sao không ở nhà
trông nhà cho ông bà?
- Ở nhà buồn chết, con ra đây cho mát. Mẹ lo xong hết chưa?
- Rồi con à, chiều ăn cơm xong mẹ con mình đi luôn.
- Thôi, mới về mà mẹ, mai hãy đi. Tôi đề nghị.
- Để xem đã, mẹ trả lời nước đôi.
- Hai mẹ con mình xuống suối lội nước đi, tôi rủ mẹ.
- Thôi mẹ về chuẩn bị nấu cơm đây. Mẹ định đi về tôi liền kéo tay mẹ
xuống, lôi mẹ xuống suối.
Mẹ giằng tay tôi định chạy về nhưng không kịp nữa, tôi đã kéo mẹ xuống
suối rồi, giằng co khiến mẹ vô tình ngã xõng soài xuống suối ướt đến
cặp quần.
Mẹ cũng chẳng vừa, lại té tôi ứơt hết mặt, hai mẹ con lại chơi trò té
nước như ngày nào.
- Mẹ đầu hàngchưa? Tôi vừa té nước vừa nói.
- Không bao giờ. Mẹ cũng ngang bướng không kém.
Nhìn mẹ ngây thơ té nước với nụ cười hồn nhiên trên môi làm tôi thấy
mình có lỗi, chẳng hiểu sao lại thế…
Cuối cùng hai mẹ con ướt từ đầu đến chân, nước làm lộ ra bầu vú mẹ, vì
mẹ mặc áo trắng nên lộ rõ ngực mẹ mặc áo lót đỏ quyến rũ. Nước cũng làm
lộ ra cặp đùi và mu của mẹ… Tôi thấy mẹ thật hấp dẫn…
Tôi nhìn chăm chăm vào chỗ ấy của mẹ, mẹ sau một hồi nghịch nước thấy
tôi nhìn như thế, mẹ xấu hổ lấy tay mẹ ngực lại:
- Về thôi con, ướt hết rồi, dễ cảm lắm.
Tôi bế thốc mẹ vào hòn đá to gần đấy.
- Con làm gì thế, ở đây nhiều người lắm, không thấy mẹ con mình về ông
bà ra đây tìm đấy.
Tôi mặc kệ mẹ nói, đặt mẹ lên tảng đá, tôi hướng mẹ về phía con đường
để lỡ có ai lên thì từ xa đã thấy.
Mẹ biết không thể thắng lại tôi nên bảo tôi lên ngọn đồi ngày trước,
nhưng tôi không chịu them được nữa, chim tôi cứng ngắc trong quần rồi.
Tôi cố gắng cửi cúc quần mẹ ra nhưng mẹ cố gắng lấy tay giữ lại.
- Lên đồi đi con.
- Con làm nhanh mà mẹ, tôi vội vã trong tiếng thở gấp.
- Không, lỡ ai thấy thì làm sao mẹ sống nổi, con cứ thế này mẹ chết mất.
Bình thường như trước đây là mẹ đã khóc nhưng bây giờ mẹ cũng chấp nhận
và dần quen với chuỵên đó, dù rằng chấp nhận chuệyn tày đình đó không
phải là dễ dàng.
Mẹ mặc áo lót đỏ làm nổi bật lên ngực mẹ căng tròn trắng trẻo, tôi vừa
định cửi cúc quần mẹ ra vừa muốn nhìn thấy áo lót đỏ của mẹ.
- Đừng con, lên đồi đi.
Mẹ giữ khư khư chiếc quần lại sợ tôi tụt ra mất. Tôi cố gắng nhưng cũng
không làm sao cửi ra được. Tôi kéo khoá quần mẹ xuống, kéo khoá quần
tôi xuống, cố gắng cho vào bướm mẹ ở tư thế mặc quần áo. Mẹ thấy tôi
làm vậy có vẻ yên tâm hơn, lỡ có ai thấy thì cũng còn kịp chuẩn bị nên
mẹ không đẩy tôi ra nữa.
Tôi vạch quàn lót của mẹ ra một bên rồi đưa chim tôi vào bướm mẹ. Thật
bất tiện, chim tôi ngạt thở vì không thoải mái nhưng cũng tạo cảm giác
lạ lẫm với tôi.
Bướm mẹ tôi ướt vì nước suối nên ra vào cũng dễ dàng.
- Con ra nhanh nhé, mẹ giục.
- Có ai đâu mẹ, mà có đi chăng nữa họ cũng không biết mà.
- Dạo này con đòi hỏi nhiều quá. Mẹ nói.
Mẹ thường nhắm mắt mỗi khi quan hệ nhưng hôm nay ở hoàn cảnh này mẹ
không thể nhắm mắt được. Mẹ mở mắt ra nhìn xung quanh như sợ ai thấy,
như canh chừng để cho tôi làm việc. Tôi không vào sâu hết bướm mẹ được
khi quan hệ kiểu này nhưng không làm giảm khoái cảm của tôi và mẹ. Tôi
dí mẹ thật mạnh xuống hòn đá như muốn ấn sâu hết vào mẹ, mẹ cam chịu
nhăn mặt khi tôi cố ấn sâu them.
Nước nhờn, nước suối hoà quện lẫn nhau chảy ra bướm mẹ và chim tôi. Tôi
không chú ý đến xung quanh mà chỉ nhìn vào mẹ, nhìn vào bướm mẹ, nơi mà
tôi và mẹ đang giao hoan. Tôi khom người, mẹ cũng vậy, như thể nằm một
nửa người trên hòn đá.
Mãi không thấy tôi ra mẹ nhìn xuống chim tôi xem như thế nào, tôi rất
vui vì điều đó. Mẹ chăm chú nhìn vào nơi hai bộ phận sinh dục đang tiếp
xúc nhau. Tôi dập như điên dại. Tôi chỉ muốn cửi hết quần áo mẹ ra để
cho thoải mái. Tôi nói nhỏ vào tai mẹ: “ Con cửi quần mẹ ra nhé” Tôi gạ
gẫm.
- Không, như vậy là được rồi, mẹ quả quýêt.
Bực mình tôi dập mạnh hơn, khổ nỗi càng dập mạnh mẹ càng hưởng ứng theo
làm tôi như vỡ tung chim ra.
- Mẹ ơi…. Tôi gọi mẹ một cách vô thức…
- Con cho ra ngoài nhé.
Khổ thế, đến lúc này mà mẹ vẫn còn nhớ đến điều đó, giá như….
Tự nhiên tôi mất cả hứng khi mẹ nói thế, tôi dập nhanh để ra nhanh. Khi
gần ra tôi rút chim ra khỏ bướm mẹ, cho nó bắn xuống suối. Tôi cũng sợ
bắn vào người mẹ như mọi lần khi về mọi người sẽ nhận ra. Cảnh tượng
tôi cầm chim mình bắn xuống suối thật xa làm mẹ tôi ngạc nhiên. Vì tôi
thường xuất lên bụng mẹ, lại đa sô là lúc ban đêm lờ mờ, có lẽ chưa bao
giờ mẹ nhìn thấy ai đó xuất tinh như tôi nên tròn xoe mắt ra nhìn….
Tôi kéo khoá quần lên, mẹ cũng vậy.
- Mình lên đồi nhé. Tôi rủ.
- Làm gì hả con?
- Vừa nãy mẹ bảo con lên đồi mà. Tôi láu cá.
Mẹ véo vào tai tôi : “ Về thôi con, ướt hết rồi”.
Tôi nắm tay mẹ hai mẹ con tung tăng về… Tôi rất muốn lên đồi một lần
nữa nhưng thế cũng là đủ. Cảm giác hồi hộp khi quan hệ cũng làm tôi đủ
chết ngất rồi…
Hai mẹ con quyết định ở lại thêm một ngày nữa, chiều hôm sau mới về.
Tối sau khi ăn xong mẹ rủ tôi qua nhà cô Lan, cô bạn thời thơ ấu của
mẹ, cô ấy cũng mới sinh…
Đường qua nhà cô ấy cũng qua con suối ban chiều. Tối ở quê rất tối,
phải dung đèn pin soi đường.
- Mẹ nhớ chỗ này chứ. Tôi chỉ vào hòn đá nơi chiều nay tôi và mẹ giao
hoan.
Mẹ im lặng, mẹ cũng không thích nói đến những vấn đề như thế mặc dù nó
vốn đã thânthuộc.
Đến nhà bạn mẹ, cô ấy ngạc nhiên khi thấy tôi lớn như thế, cô nhận
không ra tôi.
- Trời ạ, đã lớn thế này rồi à? Học hành thế nào, có người yêu chưa con?
- Con chưa. Tôi thỏ thẻ.
- Mới ngày nào còn bế nó đỏ hỏn mà giờ lớn thế này rồi, ngày xưa là hay
tè dầm ra cô lắm đấy nhé.
- Mày đừng nói thế, cháu lớn rồi nó ngại đấy. Mẹ nói.
- Ngai gì, gớm, ngày xưa tôi bế anh từ khi chim như quả ớt thóc, giờ đã
thế này rồi..
Câu chuyện cứ qua mau, hai người cứ hàn thuyên đủ chuyện. Cùng tuổi
nhưng so với mẹ tôi, cô ấy già hơn nhiều. Mẹ bế con cô ấy nựng nó làm
tôi thấy tội lỗi quá, ngày xưa mẹ cũng chăm sóc tôi như thế, còn bây
giờ…
Trên đường về chẳng ai nói gì, mẹ đi sau tôi, sau ánh đèn pin lập loè…
- Cô ấy sinh con muộn nhỉ?
- Uhm.
- Con thấy tội lỗi quá mẹ à. Tôi dừng lại nhìn mẹ.
- Sao vậy? Lại bắt đầu rồi.
- Con thấy cô ấy và mẹ giành nhiều tình cảm cho đứa bé nên con thấy áy
náy. Có người con nào như con không?
- Cũng chẳng có ai như mẹ cả. Mẹ thở dài.
Tôi ôm mẹ như hai người yêu nhau, tôi cao hơn mẹ một chút. Mẹ ôm tôi
chặt như sợ tôi đi mất-
- Mình dừng lại con nhé. Mẹ sụt sịt.
- Nhưng…. Tôi ngập ngừng…
- Bình thường thì không sao, nhưng nhiều khi chuỵên qua rồi mẹ thấy
mình không còn là con người nữa.
- Nhưng…
Tôi nhìn mẹ trong bong tối mập mờ… Mẹ cũng nhìn tôi… Im lặng…
- Hay mẹ con mình đi thật xa đến nơi không còn ai biết chúng ta nữa mẹ
nhé…
- Mẹ cũng từng nghĩ đến điều đó nhưng….
- Nhưng…
- Nhưng dù đi đâu cũng vậy, mẹ vẫn là mẹ của con và con đã làm nhiệm vụ
của một người chồng với mẹ. Thế nên đi đâu cũng thế, sự thật mãi là sự
thật…
- Nhưng… Tôi ngập ngừng…
- Nhưng con không thể chấm dứt được chứ gì? Mẹ bắt thóp tôi.
- Vâng. Tôi trả lời khẽ…
- Thôi, chắc một thời gian nữa sẽ qua thôi, dù sao cũng xảy ra rồi…
Tôi ôm mẹ vào lòngkhông nói, mẹ cũng vậy…
- Hai mẹ con mình lên đồi nhé.
- Con điên à? Giờ này còn lên đó làm gì.
- Con nhớ…
Mẹ không nói gì, vân vê cúc áo tôi. Tôi hiểu mẹ muốn gì khi làm thế.
Tôi tắt đèn pin, bế mẹ vào bụi rậm ven đường mòn…
Trời tối nên mẹ không còn giữ quần nữa, mặc cho tôi tụt chiếc quần jean
của mẹ ra, thật khó…
- Mình cứ thế này cho đến khi nào dừng lại thì thôi mẹ nhé…
Mẹ không nói, gật đầu nhẹ… Tôi cúi xuống hôn vào ngực mẹ, nhẹ nhàng…
Tay tôi xoa lên ngực, rốn rồi đến nơi ấy, cái nơi tăm tối của mẹ, cái
nơi mà mới chiều nay tôi dập tơi bời, cái nơi mà tôi đã hình thành kiếp
người…
Mẹ tôi cửi cúc áo tôi ra, xoa ngực tôi, mẹ chỉ làm như thế… Mẹ chỉ
thích xoa ngực tôi thôi, như người yêu dành cho tình nhân vậy…
Đã bảo là đừng phán là thật hay giả, dù thật hay giả thì mấy người cũng
đọc rồi. Đọc truỵên này mà còn nói được những câu như thế, những câu
nghi ngờ như thế thì đừng đọc nữa…
Đã bảo đừng comment những nội dung không lien quan rồi, có hay ho gì mà
cãi chửi nhau ở đây?
Tôi không quan tâm ai nói gì, vì tôi chẳng biết mấy người là ai và mấy
người cũng chẳng biết tôi là ai. Vậy thì việc gì phải này nọ vớ vẩn?
Đã bảo đừng mong chờ Chap mới, tôi là người giữ lời hứa, nói cuối tuần
là cuối tuần. Tôi có thể viết lien tục được nhưng tôi muốn mấy người
đọc để suy ngẫm, để chờ đợi trong hồi hộp, chứ không phải là truỵên đọc
một lèo xong rồi chẳng nhớ gì…
Đọc đến Chap 6 rồi, mấy người đã biết tôi tên gì chưa?(Truyện từ
Thehe9x.wap.sh)
Đã biết tôi học ở đâu chưa? Đã biết mẹ tôi tên gì chưa? Đó chính là cái
hấp dẫn vô hình đấy, rồi mấy người sẽ biết dần dần thôi…
Liệu cuộc sống sẽ ra sao? Liệu bố tôi giải quyết thế nào? Liệu tôi có
vượt qua tất cả để học tốt?
Liệu….
Hồi sau sẽ rõ…