Trang 27
Hồi 25 – Tìm lại....
…Ồn ào….
Bực mình vì bị đánh thức, tôi mắt nhắm mắt mở nhìn xem kẻ nào đang tát
vào má mình. Không phải "mẹ” tôi mà cũng không phải cô gái xinh đẹp nói
chuyện với tôi đêm qua… Cô ấy không có ở đây?...trong giây lát tôi nhận
ra người con gái ấy không xuất hiện trong phòng…hình như tôi muốn thấy
cô ấy….
-Ê, sao mặt mày thẫn thờ thế kia? Một khuôn mặt đang nhăn nhở cười cúi
sát xuống mặt tôi làm tôi giật nảy mình… ngơ ngác…
-Hê hê, coi bộ cậu ốm nặng rồi, lạ thật, trông anh ku Hiếu nhà ta khỏe
mạnh thế này mà cũng ốm được?... Cái khuôn mặt ấy vẫn cười toe toét làm
tôi càng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn.
-Ơ hay, mà không nhận ra tớ à? Hòa đây. Hôm nay cả phòng muốn vào thăm
cậu lắm nhưng anh Kiên thì bận thi kiểm tra còn thằng Thanh không biết
có việc gì mà ông già gọi về quê gấp…(
Truyen
Sex
từ:
Thehe9x.wap.sh)thành
ra cả phòng ủy thác cho tớ đến thăm cậu, rồi về trình báo tình hình cho
hội đồng phòng biết… Anh chàng tên Hòa đó lại toe toét cười…tôi nghĩ
lúc đó nhìn mình ngố phải biết…
Nghe anh chàng nói liến thoắng một lúc mà tôi vẫn chẳng hểu sao chăng
gì cả, muốn lên tiếng trả lời anh ta nhưng kì lạ quá…cổ họng tôi như bị
cái gì chặn lại, không thể nói nên lời…
-Chào cháu, chắc cháu là bạn trọ cùng với Hiếu? Được cháu đến thăm, quý
hóa quá…Bác là mẹ Hiếu, rất vui được gặp cháu!
"Mẹ” tôi tay bưng một bát cháo còn bốc hơi nghi ngút tươi cười chào hỏi
"anh bạn” tôi, rồi quay sang tôi, bà nhẹ nhàng:
-Hiếu, con cố gắng ăn bát cháo cho lại sức, con không ăn gì hai hôm nay
rồi…!!!
"Mẹ” đặt bát cháo lên mặt chiếc tủ sắt kê cạnh giường, cạnh một túi hoa
quả khá to, rồi quay lại phía "anh bạn” tôi khẽ nói
-Bác cháu mình ra ngoài nói chuyện nhé….
Trong giọng nói của người phụ nữ ấy có vẻ gì đó làm tôi cảm thấy bất an…
Hòa( tôi nhớ đó là tên chàng trai "bạn tôi” khi nãy tự giới thiệu)
ngoan ngoãn cùng bà đi ra phía cửa phòng… Tôi không nghe được hai người
họ nói những gì nhưng khi tôi bắt gặp ánh mắt họ, tôi nhận thấy trong
ánh nhìn của họ chất chứa sự ái ngại cho tôi…anh "thương binh” đang
phải quấn cả cuộn băng quanh đầu…
…Bất chợt…
…những sự việc đang diễn ra làm tôi chột dạ……..
Đêm qua…khi ở phòng chụp cắt lớp, loáng thoáng nghe được ông bác sĩ yêu
cầu cô y tá đy gọi "người nhà cậu Hiếu” lên gặp…(tôi nghĩ Hiếu là tên
mình)… một cảm giác khó tả từ đâu ùa đến bao trùm lên suy nghĩ vẫn còn
chưa thông suốt của tôi...sợ hãi…
……tôi cảm thấy sợ….khi nhìn thấy nét lo lắng thể hiện trong lời nói và
ánh mắt của ông bác sĩ…và bây giờ, cảm giác khó chịu ấy lại xuất hiện
khi tôi bắt gặp hai cặp mắt đang nhìn tôi từ phía cửa phòng…
…chắc chắn có chuyện gì đó mà những người này đang giấu mình….
…..!!!Phải chăng tôi mắc một chứng bệnh nguy hiểm?!!!...
vì sao trí nhớ của tôi lại lộn xộn như vậy???…sao tôi không thể trả lời
được mọi người…có chuyện gì đang xảy ra với tôi…???....
……….tôi phải tìm ra câu trả lời……….tôi phải tìm cho được câu trả lời…….
-Này Hiếu!...Cậu cố gắng nghỉ ngơi cho mau lành bệnh nhé…tớ rất tiếc
không ở lại với cậu lâu được…mọi người mong cậu lắm đấy, mau khỏe rồi
cùng về với cả phòng nha.
Giọng nói của chàng trai tên Hòa làm tôi sực tỉnh, thoát ra khỏi mớ câu
hỏi trong đầu…
-Còn cái vụ đánh bài rửa bát nữa, thiếu cậu chơi không có vui đâu…Anh
chàng lại toe toét…Thôi tớ về đây. Tớ sẽ lại vào thăm cậu sớm…
Tôi mỉm cười đáp lại …vì không thể nói được thành lời…
Nhìn bóng chàng trai mảnh khảnh khuất sau cánh cửa, tôi thấy mình có
thiện cảm với cậu ta…!!! Thế rồi tôi nhanh chóng quay lại với những
nghi vấn còn đang bỏ dở…
Nhưng những câu hỏi ban nãy giờ lại biến đâu mất…thay vào đó là hỉ một
hình ảnh…một hình ảnh mà tôi cho rằng là trung tâm của mọi chuyện…một
khuôn mặt…một khuôn mặt tôi rất quen…
…………………………………
-Ba ạ! Vâng con ở Hà Nội rất vui… Dạ, anh Nhật Huy đang đi chơi cùng
các bạn…con đang ở khách sạn………Vâng ạ, sáng sớm mai con sẽ bay vào
sớm…Con chào ba ạ…
Cô gái buông một tiếng thở dài, cuộc điện thoại vừa rồi hình như làm
khuôn mặt đang âu lo của cô càng thêm buồn bã…Cô cũng đang rất sợ…một
nỗi sợ vô hình nhưng giờ đây đã trở nên hữu hình đè nặng lên tâm hồn cô…
…cuộc nói chuyện đêm qua…cô đã phải bình tĩnh lắm mới không ngất đi khi
nghe lời kết luận của vị bác sĩ giàu kinh nghiệm….còn người phụ nữ đi
cùng cô, bà đã khóc rất nhiều…đau khổ…
…. "Tôi e rằng cháu Hiếu bị mất trí nhớ….Những biểu hiện của cháu cho
thấy ảnh hưởng xấu của vụ va đập. Trên phim chụp cũng cho thấy có một
khối máu tụ đè lên dây thần kinh phần vỏ não gây ra hiện tượng tắc
nghẽn một số mạch máu lên não…có thể Hiếu sẽ rất khó khăn khi phát âm”….
………. "Hiện tượng máu tụ trong não có thể tự tiêu biến, nhưng đa số phải
làm phẫu thuật để hút máu tụ ra…Cúng tôi đã thực hiện một số ca phẫu
thuật về lĩnh vực này…nhưng khả năng xảy ra rủi ro là không thể dự đoán
được”…….
Mai Ngọc vẫn nghe văng vẳng đâu đó lời nói của bác sĩ, cô đang thực sự
lo lắng cho Hiếu, cho "hoàng tử mít ướt” của cô…. Phải chăng ông trời
đang cố kéo anh ra xa cô?....
….Không!!! Cô đã mất anh một lần, cô sẽ không để mất anh một lần nữa….
Nhưng…..
…số phận nghiệt ngã đang trêu đùa người con gái yếu đuối… Cô phải giải
thích với ba mẹ như thế nào về chuyện với Nhật Huy… cô đã quyết định
chia tay anh ta…cô không thể yêu khi cô không có tình cảm với Nhật
Huy…vì cô còn yêu Hiếu, yêu say đắm….nhưng ba mẹ cô sẽ phản ứng ra sao?
Và trước mắt là tình trạng của Hiếu….là sự thật cô phải trở vào Sài Gòn
sáng sớm mai… Tâm trí cô bây giờ đang chao đảo, sự lo lắng và mệt mỏi
đang dần đánh gục cô…thức trắng hai đêm bên giường bệnh của Hiếu... cô
cần ngủ….
Thả mình xuống chiếc giường êm ái, cô có cảm giác mình đang được nằm
lại trên bãi cỏ ven hồ… thiên đường của cô và Hiếu…. nơi hai người đã
trao cho nhau những điều quý giá nhất…nơi họ luôn tìm thấy nhau giữa
muôn vàn sóng gió cuộc đời….
……….Nắng ươm vàng lúa toả hương bay
Rộn ràng gió thổi lòng ngất ngây
Tim anh ngập tràn trong hạnh phúc
Em ơi ...hãy nhớ khúc xuân này
…….Xuân này nhớ mãi tình đắm say
Sợ người quân tử dễ lung lay
Vật đổi sao dời ai biết được
Nhưng em nguyện chờ mãi nơi đây!!!
Và dần dần…từng làn sóng nhẹ nhàng mang theo những ki niệm yêu thương
vỗ về tâm hồn Mai Ngọc… chắp thêm cho cô đôi cánh…đưa cô vào một không
gian yên bình… tĩnh lặng……..
….bên ngoài mưa lại bắt đầu nặng hạt……..
(còn tiếp...)