Phần 13
Mấy ngày sau đó tôi cảm giác bị mập lên một cách bất thường, hai mi mắt
nặng trĩu, toàn thân phù lên. Mẹ tôi đưa tôi đi khám thì phát hiện ra
tôi bị “viêm cầu thận cấp”. tôi thấy hơi lo, bác sĩ bảo tôi ở lại bệnh
viện để theo dõi còn tôi thì chẳng muốn như thế chút nào tôi cứ nằng
nặc về nhà trị bệnh. Khi mới nhập viện họ truyền nước cho tôi, với nhà
tôi chẳng có chút kinh nghiệm gì về chuyện bệnh tật nên cũng không để
ý, đến khi một người bà con làm trong bệnh viện vào thăm mới thấy bảo y
tá dừng ngay việc truyền nước. Cô ấy giải thích, thực ra bệnh viêm cầu
thận là hiện tượng dư nước thì làm sao truyền nước vào được. Bố mẹ tôi
bị sốc khi thấy trình độ chuyên môn của y tá ở đây.
10 ngày nhập viện với tôi quả là cực hình, cái bệnh viện tỉnh lúc nào
cũng ồn ào, hôi hám làm tôi cảm thấy khó chịu trong người. Bác sĩ y tá
thì làm việc quan liêu thiếu trách nhiệm. Do tôi có bảo hiểm y tế nên
thấy chẳng quan tâm gì nhiều cũng may là có nhiều người quen trong này
nên sau đó thấy họ làm việc quan tâm tôi hơn ( chắc cũng có chút đỉnh
gì rồi ). (
Truyện sex
từ:
Thehe9x.Mobi)Trong
quá trình điều trị 10 ngày họ yêu cầu tôi phải nằm im một chỗ, không
được cử động mạnh và đặt biệt không được ăn mặn đây mới là điều tôi khó
chịu nhất. Không tivi, không internet, không game….. làm sao tôi chịu
đựng nổi qua 10 ngày chứ.
Do công việc với lại tôi lớn rồi nên bố mẹ không ở cạnh tôi thường
xuyên, còn chuyện cơm nước cũng đã có bà tôi lo ( bà này là dì ruột của
mẹ tôi ). Bạn bè của bố mẹ tôi đến thăm tôi rất đông, trong tủ cạnh
giường lúc nào cũng đầy ắp sữa, bánh, trái cây… Tôi đếm từng ngày để ra
khỏi cái bệnh viện này. Ngày thứ 3, Liễu đến thăm tôi, có lẽ bây giờ
Liễu mới biết từ những người bạn của tôi về bệnh tình của tôi. Nhìn
dáng dấp của em bước vào phòng mà trong lòng tôi cảm thấy một cảm giác
rất lạ, có lẽ đây là lần đầu tiên mà tôi có cảm giác ấy một cảm giác
yêu thương em thật sự. Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi chắc do đạp xe đạp 7,8
cây số để xuống đây.
Tôi niềm nở để đón chào Liễu:
- Em xuống đây bằng gì vậy
- Thì bằng xe đạp chứ bằng gì nữa, mà sao anh không nói với em biết. –
Liễu vừa nói vừa đặt túi trái cây xuống giường.
- Thì có gì đâu mà phải nói em, ai cũng chẳng muốn em phải lo cho anh
nhiều.
- Sax, bạn bè mà nói với nhau như thế à, nếu như anh Tùng mà không nói
thì em cũng chẳng biết nữa. ( Tùng là thằng bạn hồi cấp 2 của tôi )
- Bạn bè thôi à – Tôi cố trêu em, em đỏ mặt nhưng không trả lời.
- …..
Hôm nay mẹ tôi lại vào bệnh viện thăm tôi như mọi ngày ( mẹ tôi tranh
thủ giờ nghỉ trưa để vào bệnh viện ). Bà bắt cảnh Liễu đang gọt trai
cây cho tôi, Liễu nhanh miệng “cháu chào bác”. Có lẽ nhìn thái độ bối
rối của tôi và em mẹ tôi cũng đoán được phần nào bởi đơn giản bà là
người hiểu tôi nhất và thương tôi nhất. Mẹ đem cơm cho tôi và dẫn Liễu
ra ngoài ăn trưa. Tôi thực sự rất lo vì không biết hai người họ nói
chuyện gì. 12h trưa tôi thấy mẹ tôi quay trở lại, tôi hỏi mẹ “của Liễu
đâu mẹ”, “à, nó về rồi để chiều còn đi học”. Trái với suy nghĩ của tôi
khi nghĩ mẹ sẽ hỏi những câu hỏi về Liễu nhưng bà không hỏi gì cả. Tôi
không biết phải nên vui hay buồn trong tình huống này. Qua ánh mắt của
tôi, bà hiểu tôi đang suy nghĩ cái gì, tôi không biết mẹ sẽ nghĩ tôi
như thế nào, sẽ vun đắp cho mối quan hệ hai đứa hay sẽ ngăn cản khi 2
kì thi quan trọng của tôi đang đến gần. Mẹ tôi không muốn xen quá nhiều
vào chuyện riêng tư của tôi.
Mấy ngày sau đó, Liễu lại đến thăm tôi và chăm sóc tôi trong bệnh viện,
Yến bí thư của lớp đến thăm tôi. Thực ra mấy ngày trước cũng đến rồi
nhưng với tư cách là người đứng đầu lớp. Yến vào đúng lúc khi tôi và
Liễu đang nắm tay nhau. Tôi bất ngờ không biết giới thiệu sao cả, tôi
không muốn yến biết tôi đã có người yêu bởi tôi còn khá nặng tình cảm
với Yến. Nhưng tôi không thể không nói ra, tôi đành giới thiệu Liễu bạn
gái tôi. Từ trong đôi mắt Yến tôi biết mình không còn một cơ hội nào
nữa. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi phải chấp nhận sự thật phũ phàng ấy.
Tôi quyết tâm sẽ yêu thương và chăm sóc Liễu thật tấm lòng mình.
Mấy ngày sau nhà tôi xảy ra một chuyện động trời là chú tôi nhẫn tâm bỏ
thím tôi để theo một người đàn bà khác trong xóm. Có lẽ cuộc sống quá
cực khổ đã gắn kết hai người đầy cực khổ ấy từ bỏ gia đình để đến với
nhau. Ông bà nội tôi, các chú, các cô đều phản đối bởi lẽ thím tôi sẽ
là người bị tổn thương nặng nề nhất. Tuy nhiên chú tôi nhất quyết phải
lấy người đàn bà ấy mà bất chấp sự ngăn cản của gia đình và mọi người.
Ông nội tôi từ bỏ chú và xem như chưa hề sinh ra chú tôi. Có lẽ đây là
cú sốc lớn nhất của cuộc đời ông nội tôi. Có lẽ vì cú sốc này mà ông
nội tôi đã bị đau sau đó mấy hôm. Mọi người trách chú không cho chú
thăm ông nội và chỉ chấp nhận khi nào chú tôi từ bỏ người đàn bà ấy.
Chú tôi đã đưa người đàn bà ấy đi đến một phương trời xa bất chấp ý
kiến của mọi người. Thực ra hai người cũng không muốn làm cho hai gia
đình tan vỡ nhưng những lúc làm cùng nhau đã làm cho 2 người hiểu nhau
hơn. Người đàn bà ấy không hẳn xấu nhưng có lẽ hai người gặp nhau không
đúng lúc, ông trời đã nỡ trêu đùa tình cảm của hai người, để rất nhiều
người đau khổ. Mấy năm sau đó chú tôi về và có dắt theo một đứa nhỏ con
của hai người. Cuộc sống của họ cũng đỡ khốn khổ. Thời gian cũng phai
nhòa vết thương, mọi người trong nhà cũng không oán trách chú tôi nữa
chỉ mong hai người yêu thương nhau thật lòng. Thực ra sau khi đổ bệnh
mấy tháng sau ông nội tôi mất, bố tôi nhất quyết không cho chú về thắp
nhang cho ông nên lần về này chú cũng muốn xin vong linh của ông nội
tha thứ những gì đã xảy ra.
Có lẽ bé C cũng bị cú sốc ấy, trong mắt nó bố nó là con người thương vợ
thương con tuy có phần hơi nghiện rượu một tí nhưng việc ba nó phản bội
má nó là một điều quá xa lạ. Bố mẹ tôi cũng khuyên nó hết lời để nó chú
tâm vào việc học tập cho năm cuối cấp. Mấy ngày sau đó nó ốm có lẽ vì
buồn trong lòng mà sinh bệnh trong người, thấy nó suy sụp tôi cũng
thương nó lắm. Chiều hôm ấy bố mẹ tôi đi vắng, tôi lại gần nó để khuyên
nhủ nó. Tôi ôm nó vào lòng, mùi hương tóc thơm của C bay vào mũi tôi tự
dưng trong người tôi trỗi dậy những ham muốn tình dục tầm
thường.
Tôi xoa tấm lưng mềm mại của C, tôi sờ thấy áo ngực của em qua lớp áo
thun mặc ở nhà. Tôi vẫn không hiểu vì sao C không phản ứng gì cả bởi
bình thường với những hành động nhạy cảm như thế C sẽ không dễ dàng cho
tôi làm thế. Tôi thầm nghĩ chắc buồn phiền trong lòng nên nó không chú
ý lắm hành động của tôi. Tôi khuyên nó hết lời để nó không còn nghĩ đến
chuyện buồn của gia đình của nó nữa. Thực tình ở lứa tuổi mới lớn những
việc như thế rất dễ làm tổn thương tâm hồn non nớt của nó. Tôi thầm ước
giá như chú tôi nghĩ đến gia đình nhiều hơn thì đâu đến nỗi thế này.
Trở về bàn học mà trong đầu tôi luôn quay quần hình ảnh về C, hình ảnh
C trần truồng trước mặt tôi. Tôi cố xua đi hình ảnh sai lầm ấy trong
quá khứ nhưng không thể, tôi biết mình có tội với C nhiều lắm nhưng
biết làm sao được, biết làm sao để tôi và C quên đi những gì đã xảy ra.
Tôi đang ngồi học bài thì C cầm cuốn sổ toán ( cuốn sổ bố tôi sưu tầm
những bài toán hay để phục vụ công việc dạy thêm ) ra nhờ tôi chỉ bài
toán. Tôi không thể nào tập trung vào bài toán được bởi những hành động
khiêu khích của em. Dường như em cố chạm cái đùi trắng nõn của em vào
chân tôi hay cạ bộ ngực của em vào cánh tay tôi. Đây là lần đầu tiên
sau khi xảy ra chuyện ấy giữa hai chúng tôi em có những hành động khiêu
khích đến như thế. Lý trí của tôi không thể cho phép tôi lặp lại điều
đó lần nữa trên cơ thể em nhưng nó không thể điều khiển được cái ham
muốn trong người tôi. Tôi cố tình để cùi chỏ của mình chạm vào ngực C,
C không hề phản ứng gì. Tôi hiểu chính bản thân của C cũng muốn điều đó
xảy ra, tôi đặt C lên tấm nệm của mình bàn tay tôi không quên lần mò
khắp nơi, hai đứa chúng tôi chìm dần vào niềm vui hoang lạc.
Có lẽ ông trời không muốn chúng tôi lại phạm thêm sai lầm, khi hai thân
thể không còn mảnh vải che thân và chuẩn bị quan hệ với C thì tiếng một
tiếng gọi tôi ở ngoài ngõ. “D ơi, đi đá banh mày”.
Thằng bạn thân đã đánh thức chút lí trí còn lại của tôi. Tôi đứng dậy
để đi đá bóng với nó, tuy thế tôi cũng nhìn em với ánh mắt đầy tiếc
nuối. Nhưng dường như không phải lúc nào cũng có người để đánh thức
tôi, tôi với C đã làm những chuyện tày trời với nhau. Tôi không thể
kiểm soát bản thân mình, tôi tự trách mình không thể dừng việc này lại.
Tôi không biết C suy nghĩ như thế nào nữa, tôi không thể hiểu vì sao nó
lại để xảy ra những chuyện này dễ dàng đến thế. Tôi rất sợ rồi một ngày
có người sẽ phát hiện ra bí mật tày trời này, nghĩ đến đấy tôi không
muốn tưởng tượng ra hậu quả của nó nữa.
Một đêm khi bố mẹ và em tôi đã ngủ say trong lòng tôi lại trỗi lên ham
muốn tầm thường ấy, tôi cố kìm chế, tôi đã tự hứa với bản thân là như
thế, sẽ không gây ra dù chỉ một lần nữa với C. Tôi nói chuyện với C:
- Anh xin lỗi với em những gì mà anh vô tình đã gây cho em, hãy tha thứ
cho anh nhé.
Em không trả lời, tôi không hiểu bây giờ em đang nghĩ gì nữa có trách
tôi hay không, tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt C.
- Anh biết chúng ta chỉ làm theo bản năng của con người, hãy quên tất
cả và xem như chưa có chuyện gì xảy ra em nhé.
C khẽ gật đầu, có lẽ ở lứa tuổi này em chưa nghĩ hết những gì sẽ phải
trải qua mà chỉ hành động theo một bản năng. Tôi hôn lên trán em, kể từ
ngày mai khi bình minh đến tôi và em sẽ trở về điểm xuất phát. Tôi đã
làm đúng tuy trong lòng có hơi hối tiếc nhưng có lẽ sau này sẽ đỡ ân
hận hơn nhiều. Từ sau đó chúng tôi là anh em thực sự, trong sáng hồn
nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ rất khó để hai chúng tôi
quên được chuyện này nhưng cả hai đều giả vờ, giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra cả.