Phần 24
- Uống đi, lên nè, 1..2..3..vô…vô
- Uống đi chứ D,…
- Hết ly chứ.
- …..
Cái âm thanh của bàn nhậu làm tôi mệt đứt hơi, lớp 9A1 của tôi đang tập
trung lại để nhậu nhẹt một buổi thật hoành tránh. Đã 4 năm kể từ ngày
chia tay lớp chúng tôi mới có một buổi nhậu như thế này, bình thường
thì hè với tết cũng có gặp nhau nhưng mà nhậu tới bến thì chưa. Tôi
ngồi gần Diễm, cô bạn mà ngày cấp 2 tôi hết lòng theo đuổi. Quả thật
nghĩ lại tôi cũng chẳng hiểu vì sao ngày xưa tôi lại yêu em đắm đuồi
đến thế, em không xinh, có lẽ ngày xưa tôi yêu em bởi sức học của em.
Thời cấp 3 tôi học chuyên toán còn Diễm học chuyên anh, tuy một trường
nhưng ít khi nói chuyện với nhau, tôi cũng không hiểu vì sao ngày xưa
tôi lại yêu em như thế vậy mà quên nhanh đến như vậy. Ngày xưa, tôi yêu
Diễm nhưng không đáp lại, tôi như một kẻ si tình mộng mị, tôi cứ ngỡ em
là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Bây giờ gặp lại
Diễm đã là cô nữ sinh của đại học ngoại thương tiếng tăm của thành phố.
Cái mái tóc được duỗi thẳng chứ không còn quăn tít như sợi dây đồng
ngày xưa nữa, khuôn mặt cũng như thế, trên mắt em giờ lại thêm 1 cái
đít chắc là do học quá đây mà. Cái thân hình của em cũng đầy đặn hơn
nhiều, cái cặp mông chật nít trong cái quần jean, bộ ngực ngồn ngộn
trong cái áo bó sát người. Trông Diễm bây giờ không còn giản dị đến quê
mùa như ngày xưa nữa.
Mấy thằng kia cứ ép tôi uống, thực ra không phải không biết uống nhưng
tôi lại không muốn mình say. Tôi phải giả vờ gục trên bàn để mấy thằng
kia tha cho tôi, trong đầu tôi lúc này là hình ảnh về nụ cười dễ thương
vủa N và một thân hình nóng bỏng của Diễm.
- Mày làm gì mà nằm một đống trên bàn vậy – thằng Quang có chút hơn men
hỏi tôi
- Mệt quá rồi – tôi giả vờ với giọng say xỉn
- Thế chút ai đưa mày về
- Yên tâm đi, tao tự về được
- Có không đó bố, về nỗi không tao nói mấy đứa đưa về
- Mày yên tâm đi, cứ lo cho mày đi đã
- Thôi để đó chút tui đưa ông D về - Diễm xen vào
- Oh, thế hồi nãy bà đi bằng cái gì đến đây – thằng Quang hỏi con Diễm
- Hồi nãy con bạn trong phòng nó chở tui xuống, lát nữa tui chở thằng D
về rồi gọi điện con bạn lên chở về
- Uh, thế cũng được.
- Không cần đâu, để tao tự về được - tôi xen vào
- Mày chưa xỉn hả, thế uống tiếp nhé…
Ngồi phía sau lưng Diễm tôi cảm nhận mùi hương toát ra từ người Diễm,
một mùi hương làm tôi bị kích thích tột cùng. Tôi giả vờ say và dựa hẳn
vào lưng Diễm để cảm nhận mùi hương của người con gái.
- Đã yếu mà đòi ra gió, uống không được mà ráng – Diễm trêu tôi
- Có gì đâu mà xỉn chứ
- ……
Chúng tôi nói chuyện với nhau suốt trên đường đi, hỏi thăm nhau, ôn lại
những kỉ niệm của lớp và của riêng hai chúng tôi. Trong đầu tôi lúc này
là tưởng tượng ra hình ảnh trần truồng của Diễm, được ôm Diễm trong
vòng tay. Đang nói chuyện thì tôi nhận được tin nhắn của thằng Duy, (
Truyện sex
từ:
Thehe9x.Mobi)nó
bảo tối nay ở nhà cậu không về.
- Đấy đến nhà rồi đấy, dắt xe vào rồi ngủ một giấc đi – Diễm nói với tôi
- Khoan đã. D có một chuyện muốn nói – tôi nhìn thẳng vào mắt Diễm, tim
tôi đạp thình thịch vì thêm một lần nữa tôi sắp nói dối
- Chuyện gì chứ, nói tui nghe thử - hình như Diễm cũng rất hồi hộp.
Tôi nắm bàn tay trắng nõn nà của Diễm, cái bàn tay mà cách đây 4 năm
tôi đã nắm và đã bị cự tuyệt. Nhưng lần này Diễm lại để yên trong bàn
tay của tôi
- Thật ra…thật ra cái tình cảm ấy 4 năm rồi vẫn không thể chấm dứt, D
chưa thể quên Diễm, không thể và chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. D nói
ở đây không mong Diễm chấp nhận mà chỉ mong Diễm hiểu tình cảm của D mà
thôi.
- D nói thật đấy hả - Diễm hỏi tôi với một ánh mắt dò xét
- Thật – tôi gật đầu
- D có biết vì sao ngày xưa Diễm từ chối hay không
- Không, chả nhẽ ngày xưa…. – tôi hơi bất ngờ khi Diễm nói thế
- Uh, thực ra hồi đó Diễm cũng rất mến D nhưng vì 1 lí do nên không
thể. Cụ thể là một người
- Ai, thằng L hả ( thằng ngày xưa bạn thân tôi nhưng cũng khá mến Diễm)
- Không phải, nếu là L thì Diễm không khó xử lắm đâu
- Vậy thì ai
- Là mẹ D đó.
- Tại sao chứ, mình thấy mẹ mình rất quý Diễm mà.
- Thực ra, đó là chuyện bình thường của một người mẹ với con trai thôi.
Chắc có lẽ cô không muốn D có bạn gái sớm đó thôi với lại một thứ tình
cảm của một người mẹ dành cho con trai. Ngay cả bản thân mình cũng thế
thôi.
- Còn bây giờ thì sao
- Vẫn thế, mình chưa tìm thấy một người nào được như D cả
- ….
Có đôi khi tôi thắc mắc vì sao lại có mâu thuẩn của mẹ chồng nàng dâu
nhưng có thể qua câu nói này tôi mới hiểu thêm tại sao có mâu thuẩn như
thế. Tôi ôm Diễm vào lòng, thời khắc ấy trong đầu tôi không phải là
hình ảnh của N, hay tình yêu khi xưa với Diễm mà là nhục dục những ham
muốn của tôi. Tôi ôm Diễm vào lòng, bàn tay Diễm quàng qua cổ tôi. Diễm
hôn lên má tôi một nụ hôn, tôi không nghĩ mọi việc lại dễ dàng và nhanh
chóng đến vậy chẳng có gì gọi là khó khăn cả. Chắc những tình cảm Diễm
dành cho tôi là thật chứ không phải như những ý nghĩ đen tối của tôi.
Chắc có lẽ Diễm đang ngất ngây với những lời nói có cánh của tôi. Đôi
môi của tôi tìm lấy đôi môi đỏ mọng của em để trao những nụ hôn nồng
cháy, bàn tay tôi sờ soạng cặp mông nảy mở của Diễm và lần lên dần, tôi
cho bàn tay vào trong áo em để cảm nhận hết làn da mát rượi của
Diễm.
- Mà bạn em lâu vậy, có cần D gọi điện cho không.
- Không cần đâu, em muốn ở lại với anh đêm nay
- À, thế hả. uh thằng bạn trong phòng D nó đi chơi rồi, đêm nay không
về
- Thế.. thế chủ nhà trọ của D có khó lắm không
- Không sao đâu, bây giờ cũng chẳng có ai cả. Có gì D giới thiệu là em
họ cũng được rồi, chẳng ai biết đâu.
- Sao cũng được.
Tôi quá bất ngờ về những gì vừa xảy ra với tôi, dường như nó quá nhanh
so với những gì tôi nghĩ, tôi không nghĩ Diễm lại muốn ở cạnh tôi đêm
nay, tất cả điều nằm ngoài dự kiến của tôi. Tôi rón rén vào nhà, cũng
may chẳng có ai nhìn thấy cả. Lần đầu tiên trong căn phòng của tôi có
một người con gái qua đêm, tôi vội thu dọn bớt đống quần áo bẩn và quét
vội cái nhà. Tôi bảo Diễm đi tắm để có thời gian dọn dẹp căn phòng.
Tiếng xả nước càng làm tôi thêm kích thích tột độ, tôi tự trấn an mình
vài phút nữa là thân hình ấy sẽ là của mình. “tít…tít…tít”, chuông điện
thoại tôi đổ, một tin nhắn mới, là của N. Sự quan tâm của N làm tôi cảm
thấy mình có lỗi với cô ấy vô cùng nhưng bấy nhiêu là không đủ để thắng
sự ham muốn của bản thân tôi. Dòng nước làm sạch sẽ tôi nhưng không làm
sạch sẽ được tâm hồn của tôi, tôi biết những tội lỗi của mình sắp làm
nhưng không thể dứt nó ra được.
Diễm đang hong khô đầu tóc của mình, cái áo dính vào da thịt của Diễm
trong gợi cảm vô cùng, hai đầu ti ẩn hiện dưới lớp áo thun trông hấp
dẫn vô cùng. Tôi và Diễm nằm trên nệm mà tôi với thằng Duy vẫn hay ngủ
chung. Bàn tay mát rượi của Diễm ôm tôi làm cho tôi khó xử vô cùng, tôi
biết mình đang sai, tôi biết mình đang làm một việc có lỗi lớn với N
nhưng tôi không thể dứt ra được bởi tôi muốn thân thể của Diễm:
- Diễm không nghĩ D chung tình đến thế đâu – Diễm thủ thỉ trong tai tôi
- Tại sao, chã nhẽ D tệ đến thế sao
- Không phải, nhưng kiếm 1 người chung tình như thế không dễ đâu. Mà
tại sao hồi cấp 3 D không nói sớm mà giờ lại nói
- Nói thật hồi đó D muốn thử cố quên Diễm nhưng không thể làm được. Hôm
nay gặp lại Diễm tự nhiên tình cảm lại trỗi dậy trong lòng. D không
nghĩ ngày xưa Diễm cũng có tình cảm với D nhưng lại bị…..
- D đừng nói nữa, chuyện đó qua lâu rồi – Diễm ra dấu im lặng
Bàn tay Diễm ôm tôi và vuốt ve bộ ngực của tôi, dường như tôi không thể
điều khiển cảm xúc của mình nữa. Tôi cho bàn tay mình ve vuốt bộ ngực
của Diễm, bộ ngực mà 4 năm trước nó đã không hề thuộc về tôi. Tôi hôn
lên đôi môi của em, dường như kĩ thuật làm tình của tôi đã cao lên rất
nhiều sau bao nhiêu lần quan hệ. Tôi đã biết phải làm như thế nào để
đối phương được sung sướng. Những kiểu ve vuốt, những hành động kích
thích của Diễm cho tôi thấy Diễm không còn như ngày xưa nữa, một cô bé
đơn điệu mà trở thành một cô gái thành phố. Khúc thịt của tôi đang nằm
trong cái miệng của Diễm, nó đang căng cứng tột độ, chưa bao giờ tôi
được cái cảm giác sung sướng đến thế. Trên người em chỉ độc mỗi cái
quần xì để che cái phần hạ thể của người con gái. Hai thân thể trần
truồng ôm nhau trên cái nệm ấy.
Và rồi cái khúc thịt ấy lại len lỏi vào nơi mà quá quen thuộc với nó,
lại thêm một dòng máu đỏ, tôi không nghĩ đó là sự thật bởi tôi tưởng em
đã mất cái đó từ lâu rồi. Cái gương mặt nhăn nhó nhưng có vẻ hạnh phúc
của Diễm trái hẳn với cái gương mặt thích thú muốn hưởng thụ của tôi.
Có lẽ với Diễm đó là một thứ gì đó khá hạnh phúc còn với tôi đó chỉ là
một nhu cầu tầm thường và có cả sự tò mò và muốn khẳng định mình, chả
nhẽ bản thân tôi lại khốn nạn đến thế hay sao. Những lời lẽ yêu thương,
những câu hứa hẹn lại được thốt ra từ miệng tôi mà không chút ngượng
ngùng, những kí ức về đêm đầu tiên với Liễu lại hiện về trong
tôi.
Chẳng quá khó khăn để một người thông minh như Diễm xâu chuỗi lại sự
việc và lời nói của tôi lại với nhau, Diễm nhận ra rằng đó cũng chỉ là
những câu nói dối đầu môi. Diễm chua chát nhận ra điều này, tôi không
dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, Diễm cố cười nụ cười chua chát đầy nước
mắt nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy một người lớp trưởng cứng rắn như
ngày xưa mà lại rơi giọt nước mắt trước tôi. Còn tôi chỉ cố lấy lý do
có hơi men để bào chữa cho hành động của mình mặt dù lúc đó tôi đủ tỉnh
táo để nhận ra đâu là đúng đâu là sai. Tôi chỉ biết xin em tha thứ và
đừng nói chuyện này với ai, tôi không dám đối mặt với những gì mình đã
gây ra. Còn Diễm có lẽ đó những điều quá cay đắng với Diễm, tuy có phần
hơi dâm một tí nhưng có lẽ chưa bao giờ em nghĩ một người bạn, một
người mà Diễm từng mến lại lừa dối bản thân mình.
- Diễm à, D thật sự… - tôi nắm lấy tay Diễm, những dòng nước mắt chuẩn
bị rơi Diễm thấy tôi hối lỗi như thế nào
- D buông tay mình ra đi, hãy để mình yên, những lời xin lỗi quá nhiều
rồi – em nói với tôi bằng giọng mỉa mai
- Chỉ do mình uống quá nhiều thôi, hãy bỏ qua cho mình, sẽ không có lần
sau đâu
- Sẽ có lần sau hả, hãy quên hết đi, hãy xem như chuyện hôm qua chưa
bao giờ xảy ra và cũng đừng xem tôi là bạn cậu nữa – Những dòng nước
mắt em rơi, tiếng nghẹn trong cổ họng, tôi vội kéo em vào phòng để
tránh gây sự chú ý mọi người
- Buông tôi ra đi, để tôi đi về. D yên tâm sẽ không ai biết chuyện này
đâu.
- Để D đưa Diễm về
- …..
Tôi ngồi thần ra nệm, chỉ một phút không biết kiềm chế bản thân mà tôi
đã đánh mất đi chính bản thân mình, đánh mất đi một người bạn. Tôi chỉ
biết gục đầu khóc, những giọt nước mắt đã quá muộn với chính tôi, tôi
tự hứa với bản thân mình, không bao giờ được phép phạm những sai lầm
tương tự, nhưng…..
Mấy tuần sau, tôi nhận một tin nhắn của Phượng, cô bạn cấp 2 và là bạn
thân của Diễm nhắn tin với tôi rằng, Tr đã có thai với tôi. Cái cảm
giác đầu tiên của tôi không hiểu làm sao Phượng biết bí mật này của
chúng tôi chứ, càng không thể quá đột ngột như vậy được. Tôi gặng hỏi
Phượng tại sao biết chuyện thì Phượng bảo Diễm kể. Tay chân bủn rủn,
tôi như một xác chết không hồn chẳng biết phải làm gì. Từ nhỏ tôi vốn
thích con nít nhưng chuyện này là không thể, không thể xảy ra chuyện
này, bố mẹ sẽ giết tôi mất. Tôi cố năn nỉ Phượng đừng nói chuyện này
với ai cả. Với cái suy nghĩ trẻ con khi ấy tôi tưởng không ai nói ra
chuyện này thì ai có thể biết chứ. Tôi thầm mong cái thai đó là của một
người nào đó chứ không phải của tôi, nhưng lần này là một sinh linh bé
nhỏ, đâu thể nói của ai cũng được với lại làm sao giấu được mọi người.
Tôi nghĩ đến viễn cảnh danh dự của gia đình tôi và Diễm sau bao nhiêu
năm lại bị sụp đổ thế này. Tôi không thể chấp nhận được chuyện này, tôi
không nghĩ hậu quả của nó lại nghiêm trọng đến thế. Tôi không biết nói
chuyện này với ai cả, đã có lúc tôi suy nghĩ tiêu cực tự kết thúc cuộc
đời mình hoặc đi đến một nơi nào đó để sinh sống nhưng hình ảnh của ba
mẹ của N của Diễm nữa và của chính đứa bé đó làm tôi khốn khổ vô
cùng.
Tôi tìm mọi cách liên lạc với Diễm để hi vọng biết rõ mọi chuyện, trong
suy nghĩ của tôi chỉ có cách loại bỏ đứa bé tôi mới mong có cuộc sống
bình yên được. Hình ảnh đó cứ ám ảnh lấy tôi, lúc ăn lúc ngủ, tôi không
dám giao tiếp với mọi người bởi tôi sợ một ai đó biết được sự thật.
Trong con mắt của ba mẹ tôi và của mọi người hàng xóm thì tôi làm chàng
thanh niên ngoan ngoãn lễ phép và có phần hơi thơ dại nữa, mẹ tôi lo
tôi bước vô mảnh đất này bị nhiễm những tật xấu chứ có mơ bà cũng không
nghĩ chuyện động trời này xảy ra nữa…
- Alo, ai vậy – tôi lấy một số lạ gọi cho Diễm
- D..D…D đây mà – tôi ngập ngừng
- Vậy à, thôi tui cúp máy đây chẳng có gì để nói cả
- Khoan đã, cho D một ít thời gian thôi, dạo này sức khỏe của Diễm sao
rồi
- Bình thường, mà có liên quan đến D hay không
- Có…có… mà..mà…hỏi thật nhé, chả nhẽ những gì Phượng nói là sự thật à
Một khoảng im lặng đến lặng người