Phần 61 - Thế bây giờ em ở đâu.
- Còn ở đâu được em về lại nhà xuất bản chứ còn ở đâu.
- Anh không ngờ Minh lại tệ vậy.
- Đừng trách anh, anh chỉ là nạn nhân thôi.
- Của mình
- Ừ của mình.
Hắn và chị ngồi lặng lẽ ưu tư không nói gì. Bây giờ hắn mới nghĩ. Đúng
vậy Minh thực ra là nạn nhân của tình yêu của hai người. Anh đến không
đúng lúc, nếu anh gặp chị sớm hơn khi chị và hắn còn chưa sâu nặng thì
có lẽ đã khác. Thật trớ trêu cho anh. Đến bây giờ qua chị được biết anh
thực sự khổ vì cô vợ này. Anh mất hết tình cảm với anh em, họ hàng vì
vợ anh rất quá quắt. Đúng là dâu dữ mất họ chó dữ mất láng giềng. Còn
về đường công danh của anh thì không sao. Anh cũng là quan chức khá to
trên Hà Nội này.
- Em ở đây bao lâu. Hắn nói phá tan sự im lặng.
- Khoảng một tuần. Chỉ có lên đây với anh em mới trút được bầu tâm sự
và em mới cảm thấy bình yên trở lại được.
- Ừ em ở bao lâu cũng được.
- Còn giận em không.
- Không phải là giận mà là hận. Hắn đùa.
- Anh đùa vậy thôi, đau thì cũng đã đau rồi, nó bây giờ là quá khứ,
quên nó đi em ạ. Hắn tiếp lời
- Anh đã có bạn gái chưa.
- Rồi … Anh đang theo đuổi một cô gái.
- Mừng cho anh, em chỉ sợ anh vẫn không tha thứ cho em mà vẫn còn đau
khổ.
- Người ta chỉ chết khi không có cơm ăn nước uống mấy ai chết vì tình
yêu đâu.
-Ừ.
- Bây giờ em tính sao.
- Kệ nó anh ạ, đến đâu thì đến.
- Hay mình quay lại với nhau đi. Hắn nói nửa đùa mà nửa thật.
Chị cười nhìn hắn và nói.
- Thôi, ngày xưa trai tân gái tân mà còn không đến được với nhau. Bây
giờ gái nạ dòng lại không đẻ được thì em chỉ làm khổ anh thôi. Em không
có diễm phúc đấy.
Hắn lặng người. Chị nói không có ý trách chỉ nói thực tình trạng hai
người nhưng hắn vẫn đau nhói.
- Trưa rồi em đi mua gì mình ăn trưa đi. Nói chuyện nhiều quá.
- Để anh đưa em đi chợ.
- Thế còn gì bằng. Đi mua đi. Em cũng thích đi mua với anh.
Hắn và chị đi chợ rồi về cùng nhau ăn cơm.
- Tối nay dẫn cố ấy đến đây cho em xem mặt.
- Ừ để anh hỏi đã.
Tối hôm đó hắn dẫn cô về cho chị gặp. Ba chị em rất vui vẻ, ăn cơm tối
nói chuyện rồi hắn đưa cô về.
Đêm hôm đó hai chị em nằm ngủ với nhau. Chị và hắn nằm với nhau và ôn
lại chuyện cũ. Rồi chị và hắn thiếp đi trong giấc ngủ yên bình.
Cả một tuần chị và hắn ở với nhau. Không có chuyện gì chỉ là giãi bầy
tâm sự và hắn đưa chị đi chơi, đi thăm nhà bạn bè chị. Chị đã vui hơn
rất nhiều. Đêm cuối, vì hôm qua chị nói chị hết phép ngày mai chị sẽ
về. Chị và hắn nằm với nhau lại nói chuyện. Và chị đã ôm hắn. Chị nói
chị ôm hắn lần cuối.
- Ạnh ạ trong thời gian này em cám ơn anh đã không giận em mà vẫn đón
nhận em. Chắc kiếp trước mình yêu nhau nhưng không trọn vẹn. Nên kiếp
này ông trời cho mình làm vợ chồng một năm rồi lại bắt mình chia ly.
Mình chỉ có duyên phận vậy thôi.
Hắn ôm chị vào lòng, sau bao nhiêu năm hắn mới lại ôm chị vào lòng. Hắn
thương chị quá. Vì hắn, vì yêu hắn mà chị mới khổ như vậy. Chị đã ngủ
yên lành trong vòng tay của hắn. Hít mùi thơm trên tóc và hắn thấy thật
ra mình chưa làm gì cho chị cả. Chỉ có chị bao năm qua lo lắng và hi
sinh cho hắn. Sợ hắn hỏng công danh sự nghiệp, sợ hắn vì chị mà mất
tương lai. Chị đã hi sinh tất cả. Viết đến đây, thực sự hắn đang khóc.
Mai Anh ơi anh cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều. Em đã cho anh một tình
yêu. Một tình yêu mà mãi trong đời anh không thể quên được. Em đã hi
sinh tuổi trẻ cho anh, em đã hi sinh hạnh phúc cho anh. Một lần nữa anh
cám ơn tình yêu mà em mang lại cho anh. Đến tận bây giờ anh luôn mong
em anh phúc và không bao giờ anh giận em trách em. Anh chỉ trách anh
không biết hết được tấm lòng của em, chỉ trách anh bạc nhược đớn hèn
không giữ được em. Cảm ơn em đã cho anh một tình yêu.
Sáng hôm sau chị ra về và để lại một bức thư. Hắn đọc nó mà thầm cảm
phục người con gái ấy. Cho đến bây giờ chị em vẫn tình cảm với nhau,
hắn vẫn hết mình với chị là do có những ngày chị lên ở với hắn đó. Hắn
và chị đã hoàn toàn bình thường trở lại. Hắn chỉ thương chị. Cho đến
giờ chị đã gặp được người chồng đích thực của mình. Họ sau thời gian
điều trị tích cực và gặp đúng thầy thì đã có hai đứa con như thiên
thần. Có bất cứ việc gì chị nhờ hắn, nếu nằm trong khả năng của mình
hắn đều làm hết sức. Mãi mãi chị là một phần trong con tim hắn, chị mãi
là người yêu bé nhỏ của hắn. Hắn vẫn nồng nàn yêu chị như ngày
nào.
- Chị về rồi hả anh.
- Ừ mới về sáng nay.
- Chị tội nghiệp nhỉ.
- Anh rất thương chị, hôm qua anh đã khóc.
- Thôi anh ạ đó là số phận.
- Ừ.
- Anh và chị có vẻ thân nhau nhỉ.
- Ừ chị ở nhà anh gần hai năm, bố mẹ anh và bố mẹ chị rất thân nhau.
Chi rất thương và mến anh.
- Em cũng cảm thấy thế. Nói chuyện với chị em thấy chị cứ buôn buồn.
- Em còn chưa biết nhiều về chị đâu. Chị khổ lắm.
- Anh kể cho em đi.
- Thôi em ạ, toàn chuyện buồn cả không ahy ho gì.
Hắn nói mà rưng rưng. Suýt chút nữa hắn lộ tình cảm của mình. Cũng may
cô không biết. Cô chỉ nghĩ hắn thương chị. Cô cũng thở dài và thương
cho kiếp người con gái. Nếu cô biết thực sự câu chuyện có lẽ cô sẽ khóc
nhiều có lẽ cô sẽ chọn phương án rời xa hắn để chị về bên hắn mất.
Nhưng bây giờ với hắn chị đã là quá khứ. Cô mới là người phụ nữ mà hắn
cần có bên cạnh. Người phụ nữ luôn làm cho hắn vui, nhớ nhung và cảm
thấy mình là người đàn ông thực sự.