Phần 30
Theo các bạn, tôi nên trả thù con nhỏ theo cách thế nào? Kiếm người
rạch mặt nó hay kêu giang hồ oánh? Thật ra trong lúc nóng giận, không
phải tôi không nghĩ qua ba cái vụ đó, tuy nhiên nghĩ kĩ lại thấy chẳng
ổn chút nào. Giang hồ duy nhất tôi quen là lão Hưng và đám bạn, và tôi
cam đoan rằng nếu mở miệng nhờ đi oánh một con nhỏ học sinh, chắc lão
cũng chẳng nể nang mà xáng cho tôi mấy cái bạt tai.
Còn nữa, tôi cũng cảm thấy mình không thỏa mãn với cách thức trả thù
như vậy. Tổn thương tinh thần sẽ trả bằng thứ đau đớn trong tâm hồn,
chứ không thể trả bằng nỗi đau thể xác. Nói hay dữ dội, nhưng rốt cuộc
chính xác làm thế nào để con nhỏ cảm thấy "đau đớn tâm hồn" lại là
chuyện khác. Tôi không biết làm sao.
Có điều trong lúc tôi loay hoay tìm cách trả thù con nhỏ, mỗi ngày đi
học đối với tôi đều là một cực hình. Con nhỏ Trang nhìn thấy tôi luôn
hướng đôi mắt hình khẩu AK chĩa thẳng vô mặt tôi như muốn bóp cò, con
con nhỏ Linh còn tệ hơn: ánh mắt hả hê và mỉa mai một thằng đàn ông
chim to nhưng vô dụng. Tôi sợ mấy vụ này mà diễn ra dài dài, dám tôi
nổi khùng cầm nguyên khẩu súng tiểu liên vô trường nã liên hồi giống
như mấy vụ án mạng bên Mỹ lắm. Nhưng rất may cho trường học và cả cho
tôi, tôi chưa khùng và súng của tôi chỉ bắn được mấy con nhỏ, sức mấy
bắn người.
Tôi lựa một giải pháp tiêu cực hơn: trốn học. Ít nhất cũng không phải
đối diện với tất cả mấy thứ đó, ít nhất cũng có một cái không gian
thoải mái hơn để mà hít thở. Không gian thoải mái đó còn đâu lí tưởng
hơn chỗ lão anh tôi.
Giang hồ có một cái điểm mạnh: không quan tâm tới việc học hành của con
em. Tôi nghiệm ra vậy bởi dù tôi có lên chỗ lão chơi sáng trưa chiều
tối, lão cũng không thèm quản. Chỗ của lão là một quán karaoke khá to -
nghe đâu vừa xiết nợ được - có nuôi đào. Ngày ngày tôi qua đó, ngồi tán
dóc với đám tiểu yêu kiêm trông xe ở phía ngoài quán, nhìn mấy cha thừa
tiền rửng mỡ đi hát hò, nhìn mấy con đào chạy tới chạy lui cũng thấy
cuộc đời đỡ lẻ loi. Lão thi thoảng đi ra, vất cho tôi bao thuốc, nói
vài câu tầm xàm rồi cắm cúi chạy đi đâu đó. Giang hồ mà bận bịu làm như
giám đốc gì đâu.
Đám tiểu yêu ngoài cửa có vài thằng chỉ hơn tôi 1-2 tuổi. Tụi này lăn
lộn từ nhỏ nên cái ranh ma của tụi nó, cỡ như tôi không có so sánh
được. Trong số đó tôi đặc biệt có cảm tình với một thằng tên Bảo. Bảo
nhỏ - người nó nhỏ xíu nhưng lanh thiệt lanh, lão Hưng nhà tôi cũng mến
thằng nhóc đặc biệt. Nó là thằng chuyên đi kêu gái cho quán karaoke của
lão anh tôi.
Một bữa vắng khách, tôi và thằng Bảo nhỏ nằm thừ lừ trên yên xe như 2
con cóc cụ, hút thuốc tán dóc trên trời dưới bể. Nói đủ thứ linh tinh,
cuối cùng câu chuyện cũng tìm về gái - nội dung chính thường xuất hiện
trong những cuộc nói chuyện giữa đàn ông đích thực. Thằng Bảo nhỏ là
một con quỷ chính hiệu, nó lăn lộn giữa bầy gái gọi có thâm niên tới 2
năm nên so với nó, thằng nhóc mới biết quan hệ như tôi chính thị là một
con nai vàng ngơ ngác.
- Mày có thích găm bi không Long?
Nó hỏi một câu trớt quớt. Tưởng gì, cái vụ này tôi ... có nghe rồi à
nha. Lấy cái pha ô tô hoặc đít chai làm thành viên bi nhỏ, nhét nó vô
cái khoảng da chim, cộm lên một cục nhìn thấy ghê luôn. Nhưng mà ...
tôi chưa có thấy qua.
Thằng Bảo nhỏ thấy cái mặt tôi chưng hửng, nó khoái trá làm thêm một
loạt câu chuyện truyền kì về các loại trang sức con cu: nào bi, nào
khuyên, nào tạ, nào song kiếm, tôi nghe mà muốn hoa cả mắt. Tôi hỏi nó:
- Vậy mày có loại nào?
Thằng Bảo nhỏ mặt cũng lộ ra một chút hãnh diện:
- Tao có đôi bi cá vàng lận (Bi cá vàng là loại bi tròn, (
Truyen
Sex
từ:
Thehe9x.wap.sh)găm
ở 2 bên con cu, nhìn lồi ra như mắt con cá vàng vậy. Bi có nhiều loại,
trong đó phổ biến là loại bi dài được mài thành hình lục giác, khi găm
vô con cu nó có thể xoay xoay được) Chơi bằng cặp bi này, cave cũng
khen à nha!
Tôi cũng thấy nể thằng nhỏ thiệt. Nó hơn tôi có 1 tuổi mà theo như nó
nói, gái làm tiền cỡ nào cũng qua tay nó hết trơn. Cũng phải, nó làm
nghề lựa gái, con nào không muốn có khách thì nó ưu tiên kêu tới tên
mình. Đột nhiên, đầu tôi lóe lên một cái tia mãnh liệt. Đây rồi! Tôi tự
dưng trở thành cà lăm, hỏi thằng Bảo nhỏ:
- Mày... mày có biết hết tụi cave không?
Thằng Bảo nhỏ nhìn tôi như nhìn người hành tinh khác, phán một câu xanh
rờn:
- Bộ mày tưởng cả thành phố này, tao là trùm cave hả? Tao nắm được dăm
chục con là quá cỡ thợ mộc rồi, cave ở trong thành phố còn nhiều hơn cả
học sinh đó mày.
Tôi hơi nản chí. Dù sao nó nói cũng đúng thiệt. Cave ở cái thành phố
này quá trời luôn, nhưng dù sao cái ý tưởng hôm nay của tôi cũng không
hề tệ. Tôi gục gặc đầu, kêu nó:
- Được rồi, bữa nào tao có hứng, mày đi với tao chơi cave, chịu không?
Thằng Bảo nhỏ mặt nhơn nhơn:
- Ba cái vụ đó đối với tao dễ như ăn cơm. Coi chừng ngủ với tao xong,
nó còn hổng muốn lấy tiền nữa đó!
Tôi mặc kệ thằng Bảo nhỏ tự sướng, ngả người ra sau ghế lim dim. Trong
đầu tôi, một cái ý định đã hình thành.