Phần 33
Bảo nhỏ dắt xe dông về từ khi nào, tôi cũng không để ý. Chỉ tới khi bà
Bích lấy tay kéo tôi lại, tôi mới như thoát ra khỏi dòng suy nghĩ:
- Tới rồi nè cậu hai.
Tôi đang đứng trước một căn nhà có 4 lầu, phía trên có treo cái biển
bằng đèn neon đang nhấp nháy. Dưới cửa nhà, vài thằng ma cô đang ngồi
chuyện trò tán dóc. Bà Bích bước vô, kêu con nhỏ tiếp tân:
- Lấy chị một phòng nguyên đêm nha em.
Con nhỏ tiếp tân đưa bả một cái chìa khóa, mắt nhìn tôi cười cười như
kiểu chọc quê. Coi bộ dạng nó nhìn tôi, chắc đang cười thầm lại có một
con gà nữa mắc vô cái bẫy của gái làm tiền. Qua đêm - sức mấy mà một
thằng nhỏ như tôi qua đêm nổi.
Bả tự nhiên như không, cầm chìa khóa bước lên lầu. (
Truyen
Sex
từ:
Thehe9x.wap.sh)Tôi
im re, bước theo bả như cái máy. Phòng nghỉ ở đây tệ thiệt tệ. Độc nhất
cái nhà tắm và một cái giường, thêm một cái bàn nhỏ nữa. Chấm hết. Ánh
sáng tù mù từ ngọn đèn nhỏ xíu tỏa ra chỉ giúp tôi không vấp té, không
đủ soi sáng gian phòng. Bà Bích bước lại giường, thả người xuống với
một cái điệu bộ hết sức tự nhiên. Bả vẫy tay kêu tôi:
- Qua đây nè anh!
Tôi rùng mình. 2 má con con nhỏ đều kêu tôi là anh mới ngộ. Tôi cũng lê
cái chân nặng trịch ngồi xáp vô mép giường. Bả cười khanh khách:
- Trời đất ơi, sao người đâu nhát dữ vậy ta. Em đâu có ăn thịt anh đâu
mà ngồi xa dữ vậy!
Tôi mỏi mệt thả người nằm ngửa ra, thở dài một tiếng, không có đáp lời
bả. Bả ngồi kế tôi, mắt dòm lom lom vô mặt tôi, khuôn mặt cười cười:
- Cũng đẹp trai quá ha, tướng này là sát gái ghê lắm đó. Mà lần đầu
tiên anh tới mấy chỗ này phải không?
Tôi gạt cái tay bả đang sờ sờ lên ngực tôi, trả lời:
- Đúng rồi, lần đầu tiên tui đi đó!
Bả chúm chím cười:
- Đừng có nói hôm nay em được phá trinh anh nha. Coi cái mặt dâm nè sức
mấy mà giữ nổi ha!
Tôi gượng nở ra một nụ cười méo xẹo. Bà này đoán coi bộ cũng trúng ghê
ha.
Con mắt bả đang đưa khắp người tôi. Không phải một con mắt dâm đãng hay
ngạc nhiên, con mắt đó đang đánh giá từng thứ tôi bận trên người. Dây
lưng, quần áo, giày dép, coi bộ cũng bảnh à nha. Mắt bả hiện ra một tia
thỏa mãn.
- Lát em chiều anh hết cỡ thợ mộc luôn, nhưng đừng có để em buồn đó.
Làm mấy cái thứ này, chỉ trông vào tiền đi khách chắc em chết đói quá
nè!
Bả làm bộ nũng nịu mà tôi nghe muốn lùng bùng cái lỗ tai. Lại là tiền.
Đồng tiền vạn năng ghê. Nó sai khiến con người ta ghê gớm quá. Trong
lòng tôi lúc đó dâng một thứ cảm xúc chua chát. Mọi cái đều có thể mua
được bằng tiền thật vậy sao?
Tôi bất giác nhớ tới bà giúp việc ở nhà. Bả năm nay chừng ngoài 50
tuổi, quê tận một tỉnh lẻ xa lắc xa lơ. Chồng bả mất sớm, có duy nhất
một mụn con gái giờ đang học đại học ngay thành phố. Bả rời nhà đi làm
giúp việc là để gần con nhỏ, tiện kiếm thêm vài đồng nuôi nhỏ. Con nhỏ
có qua nhà tôi vài lần thăm má nó. Con nhỏ khá xinh nhưng ốm và hơi
đen, ăn mặc giản dị hết sức nhưng sạch sẽ. Bả thường tự hào khoe: con
nhỏ ngoan dữ lắm. Một tháng trời bả dành dụm gởi cho nó vài trăm ngàn
đồng, vậy mà nó lăn lộn sống ở cái đô thị phồn hoa này cũng ổn. Có lần
ba má tôi đi ăn nhà hàng, thấy con nhỏ đang bưng bê túi bụi ở trỏng,
ông bả phục con nhỏ quá xá quà xa. Sau hôm đó, bà má về kêu bà giúp
việc ra tăng thêm lương tháng, còn ông ba nhìn tôi ngán ngẩm: Con người
ta nhà nghèo nhưng chịu thương chịu khó như vậy, còn mày thì... Tôi lúc
đó chỉ nhe răng cười trừ, tôi thì sao chớ? Con người ta đâu có ai hoàn
hảo. Ông trời đã ban cho tôi một vẻ đẹp trai, ổng cũng phải lấy đi của
tôi sự chịu khó chớ. Cái đó kêu là luật bù trừ, ông già tôi chẳng hiểu
biết gì hết trơn hết trọi.
Tôi thở dài. Con người ta vốn là một thứ phức tạp. Trước một hoàn cảnh,
mỗi con người sẽ có cách đối phó khác xa nhau. Nếu như người ta đối phó
với sự nghèo khó bằng ý chí và lòng tự trọng, không ai có quyền khinh
rẻ họ. Nhưng con nhỏ Linh và má nó... Họ tự chọn cho mình một con đường
đi có điểm khởi đầu, mà điểm cuối lại xa lắc xa lơ...
Tôi nghe trong lòng trống rỗng. Đầu óc của đứa trẻ 17 tuổi dễ nổi nóng,
dễ làm ẩu, nhưng rõ ràng chưa đủ lạnh lùng để làm một cuộc trả thù như
vậy. Nhưng bả thì đang ngồi ngay sát sạt, và một thằng nhóc hẳn cũng
rất khó tự kiềm chế mình trước một cái ham muốn ma quỷ: phá vỡ đi mọi
thứ quy củ chết tiệt. Tại sao không được quyền chơi bả? Vì bả là má con
nhỏ sao? Vậy lỡ chơi bả trước tôi có được quyền ... chơi con nhỏ không
trời?
Bả đang đứng dậy. Ngó cái bộ dạng bả thì rõ ràng đang muốn cởi đồ. Tim
tôi đập mạnh. Kêu bả ngừng và ngồi nói chuyện? Hay để mặc kệ mọi thứ
muốn tới đâu thì đến? Dù sao thì con nhỏ đó với tôi giờ cũng đâu có
chút mắc mớ gì? Nhưng ... hình như tôi không còn đủ lòng can đảm để nói
bất cứ điều gì. Tôi không hiểu khi mở mắt sẽ thấy bả trong một cái bộ
dạng thế nào. Nhưng mắt tôi chưa kịp thấy gì, cái tai tôi đã mở ra
trước. Có tiếng gõ cửa phòng cộp cộp.
Bả có vẻ khó chịu, chạy lại cửa sẵng giọng:
- Ai vậy ta?
Có tiếng con nhỏ nào đó thì thào:
- Chị ra một chút xíu được không? Bảo ảnh chờ chút đi!
Dưới nhà có tiếng đàn ông nghe quen quen, đang lớn giọng la gì đó. Bả
nghe qua, thở dài một cái, quay qua tôi nói:
- Anh đợi em chút xíu nha!
Rồi không để tôi kịp trả lời, bả lon ton bước xuống cầu thang. Tôi cũng
tò mò, ghé mắt ra cái cửa ngó xuống. Phòng tôi ngay sát rạt bên cầu
thang, đứng từ cửa phòng có thể thấy nguyên nửa cái sảnh dưới. Thấy có
bóng đàn ông đang đi tới đi lui, mà cái bóng này quen thật quen nha. Bả
chạy xuống, làm bộ thân mật quàng vô cổ thằng chả, nói gì đó tôi đứng
xa nghe không có rõ. Cha nội kia cũng làu bàu nho nhỏ, rồi nghe tiếng
bả cười re:
- Qua đêm nay em có tiền trả cho anh mà. Mai em bù cho nha, cưng!
Tôi thở dài. Chắc lại chủ nợ tới đòi tiền. Mà thằng này cũng có duyên
quá ha, đúng lúc con nhà người ta đi làm nó tới đòi tiền. Mãi sau mới
hiểu đây là mánh của mấy thằng ma cô cho vay lãi: nợ tiền chậm trả,
đứng đâu nó ám đó, có khách tới chơi xong nó cũng đợi sẵn thâu tiền.
Cái vụ này sau tôi mới rành. Thằng chả nghe có mùi tiền, coi bộ cũng
xuôi xuôi. Bả ngúng nguẩy quay lên, thằng chả còn cố với theo bóp mạnh
một cái vô phần dưới, miệng nó la:
- Nhớ đó nha!
Nó không quay mặt lại còn đỡ, nó quay mặt lại khiến đầu tôi như bị
thiên thạch rơi trúng vậy. Thằng quỷ Cường! Không dè thằng cha đứng lù
lù dưới đó đòi tiền bả lại là nó. Nghe cái đoạn nói chuyện hồi nãy, tôi
hiểu sơ sơ là bả có mượn tiền của tụi thằng Cường và quan trọng hơn, nó
cũng dường như là khách quen của bả. Không hiểu bả có biết vụ nó cặp
với con nhỏ con gái của bả không nữa? Dễ bả không biết lắm, vì từ trước
tới giờ có khi nào bả có mặt ở nhà đâu!
Tôi lập cập chui vô giường, nằm im re. Bả lon ton chạy lên, cười cầu
tài:
- Thằng khách quỷ, bữa nay em nói có anh bao nguyên đêm rồi mà nó còn
tới phá. Thằng quỷ đó ghiền em lắm, kêu nó đi con nhỏ khác nó cũng đâu
có chịu.
Vậy đúng chóc luôn rồi. Thằng quỷ kia quả thật cũng đã làm cái vụ này
với cả 2 má con con nhỏ. Đột nhiên, tôi thấy trong lòng lạnh te. Mày
suy nghĩ gì nhiều quá vậy Long? Tôi tặc lưỡi một cái, trong lòng tôi đã
có con quỷ đưa ra quyết định.