Phần 18
Thắng Gà rồi cũng ra bằng chiết Taxi, chúng tôi 2 thằng ngồi
trên cái bậc tâm cấp có lót miếng giấy các tông, tựa vào cửa cuốn căn
nhà đóng cửa trên đường rồi chém, phay, thái, gọt chuyện tôi qua. Có 2
thằng mà ồn ào như cả đội bóng vậy. Loăng quăng ăn uống rồi rồi 2 thằng
cũng chui vào cái Bar với mấy con bé, có cả con My. Hôm nay chúng tôi
không có sự xuất hiện của con Huyền, nó phải diễn ở trên sân khấu. Một
lát sau còn có thêm 2 thằng em chuyên đi thu tiền cho tôi vào mỗi buổi
chiều, tiện thể báo cáo sổ sách luôn. Thằng “xăm” và thằng “lốp”. Tôi
đặt cho bọn nó hai cái tên đấy bởi chúng nó ngày nào cũng quấn lấy nhau
như tôi với thằng Gà vậy.
Bị đuổi ra khỏi nhà, tài sản còn lại duy nhất của tôi là chiếc Audi Q5
khi ông bà già đuổi có ném cái chìa khóa vào ngực. “Mày biến ra khỏi
nhà”, Tôi lên xe chở thằng Gà phóng thẳng ra cầu Thằng Long đứng uống
Bia cho đến lúc nôn ra cho cá ăn luôn trên cầu. Sau một vài tuần lang
thang như mất phương hướng, chán đời. Thằng Gà đưa cho tôi cái thẻ ATM
kèm theo cái Pass.
- Mày cầm lấy làm ăn, tiền tao tiết kiệm định khi nào đủ mua cái chung
cư làm nơi ở cho mấy thằng em làm việc cho tao. Bọn nó cũng lất bất tao
lo nên tính toán trước vậy thôi. Giờ mày đang cần, cứ lấy tạm mà dùng.
Một tỷ rưỡi đấy.
Còn làm ăn cái gì, truyện sau tôi sẽ kể với anh em sau. Dự kiến nếu anh
em ủng hộ tôi sẽ ra cuốn: Được và mất.
Hôm nay ăn chơi tôi hơi mệt nên không uống nhiều lắm, chỉ ngồi trên
sofa xem ca nhạc. Dáng người con Hò Ngọc Hà nó cao ráo thật nhưng cái
mặt, dáng người cao vừa phải của con Phương Anh thì con Hà cũng chưa
chắc. Nêu tính ăn gái để thể hiện cái đẳng cấp, tôi chọn con vợ thằng
Cà “đô lương” (Đô lương là một địa danh miền núi của tỉnh Nghệ An, cà ở
đấy ăn hết xẩy luôn. Cà đô lương là Cường đo la, cách nói ngược của dân
miền trong, tôi sợ anh em miền Bắc đọc không hiểu nên chú thích luôn).
Còn nói bem con nào sướng hơn, tôi dám chắc con Phương Anh nhà “anh”
Cường “không đen”.
Đang uống rượu, có thằng ôn mặt mũi cũng tương đối bặm trợn nhưng cũng
đẹp trai. Bắp tay có xăm cái gì vằn vện nấp sau ống tay áo. Phía trong
từ cổ tay lên đến khủy tay có xăm mấy chữ trung quốc đen thui. Tôi tạm
dịch là “đừng chặt tay em”. Nói thế thôi chứ tôi chẳng biết cái cóc khô
gì tiếng tàu cả. Mái tóc cắt trắng 2 bên, phần trên dựng đứng như chổi
lau nhà bị phơi khô ngoài ban công vậy. Nó cầm ly rượu tiến về phía Bàn
chúng tôi. Mặt con My có vẻ tái đi chút xíu.
Bộ sofa chúng tôi ngồi, con My ngồi ngoài cùng, đến tôi, sau đó thằng
Gà, mấy con mái, thằng lốp, xăm. Thằng Minh “bu” tiến lại phía con bé
My đang ngồi cạnh tôi ghé tai nói với nó cái gì đấy, vẻ mặt con My có
vẻ khó chịu. Thằng Bu (gọi cho nhanh nhé anh em), mà nó là thăng Bu
thật. Mẹ! mấy đứa bọn tao đang chơi mày lại bu vào là sao? Từ nay trong
truyện tao gọi mày là Thằng Bu luôn cho chuẩn. Tôi nghe được 2 chữ cuối
cùng nó nói với con bé My: ..... được đấy.
Nó cầm cái ly đã có rượu đưa lên, một tay cầm cái ly đưới bàn đưa cho
con My và giơ tay chúc cả bàn ra vẻ rất lịch sự. Tôi đang tưởng nó là
thằng cha thư ký của Bộ trưởng nào đây trời. Cái ly quờ quạng với thằng
Gà và mấy con mái cho đến khi nó qoay về phía tôi.
- Tạch.....
Cái ly cửa tôi bị cái ly của thằng Bu chạm vào vỡ đi cái miệng. Rượu
trong cái ly của tôi nhỏ lách tách xuống đĩa hoa quả trên bàn. Con mẹ
thằng này chúc rượu kiểu khốn nạn rồi. Thằng Gà thò tay ra sau lưng
định nhổm người dậy. Tôi đưa chân sang dẫm lên cái dày Guci của nó mới
đặt tận bên Pháp về, một tay chụp lấy đùi thằng Gà bóp nhẹ, ấn xuống
nhưng mắt vẫn nhìn vào lòng trắng của thằng “Bu”. Tôi cầm cái ly sứt
một bên mím môi tu hết rượu còn sót lại bên trong sau đó dốc ngược cái
ly xuống đất cho miếng thủy tinh rơi xuống, đặt cái ly trên bàn. Thằng
Bu cũng ngửa mặt đổ rượu vào cổ họng xong mở nhếch cái môi cười đểu tôi
một cái.
Nó thò Tay bắt tay để ra về. Từng đứa một, thằng Gà châm thuốc hút
không thèm bắt, đến lượt tôi cầm cái tay thằng chó, bóp mạnh một cái
kèm theo cái trợn mắt rồi thả ra làm thằng chó tức lắm. Giơ cái tay lên
chào thằng chó cái kiểu Hitle, nó tiến về phía bàn khoảng 10 thằng của
nó.
Tôi quay sang nói chuyện về thằng chó với thằng Gà. Thằng Gà ghé tai
tôi nói:
- Có chuyện rồi đây, thế bây giờ máy tính thế nào?
Thằng Gà hỏi tôi vẻ mặt tức tối.
- Kệ mẹ bọn chúng, không có gì phải ngại hết.
Thời buổi này ra xã hội, làm cái nghề này dù không động đến ai, đi đâu
tôi và thằng Gà cũng dắt chó đi theo. Cùng lắm là nhập viên thôi. Nói
thế chứ nhìn mấy thằng bên kia bàn tôi cũng thấy hơi ngại. Mấy hôm nay
lắm chuyện quá, mà cũng đúng thối, dính vào gái ắt sẽ có giông tố nổi
lên. Mà ăn chơi phải giữ nề nếp, trong cái chỗ người ta làm ăn, mình là
thằng lưu manh nhưng đừng phá hỏng cuộc vui của những người còn lại.
Vào đây có cả trí thức, công chức, đại gia.....
Thằng cha security ở đâu chạy lại hỏi tôi có chuyện gì vậy, thằng này
trước đây nó đi theo ông Anh trai tôi làm ăn ở cái đất Hà Nội nên nó
biết tôi. Nói đến thằng Anh trai, kể cho anh em nghe đôi chút. Nó hiện
giờ đang là chủ một cơ sở trồng cỏ ở bên Anh. Nó đi sang đấy được 10
năm nay. Hồi còn ở nhà nó cũng có số có má, dính vào cái vụ đâm chém ở
Hải phòng, nó trốn sang đất nước sương mù làm thuê, sau ở hẳn bên đây.
Ở nhà có thằng đàn em đứng ra nhận tội nhưng nó cũng chẳng thèm về VN
nữa, Từ lúc nó đi đến giờ nó mới về 2 lần ăn tết.
- Không có gì đâu Anh, thằng này đang tính thịt em thôi. Em lo được anh
ạ.
Thằng security đi khỏi, tôi khoát tay bảo mấy đứa chơi cho vui đi, kệ
mẹ chúng nó, nó không dám đâu. Rượu được rót ra, mấy đứa uống thêm chút
đỉnh đợi hết chương trình ra về, ở đây làm gì cho phức tạp.
Bước chân ra khỏi quán Bar cũng là lúc vợ thằng Cường “đô la” đã khản
cổ. Ra ngoài thấy ngay trước cổng khách sạn có một tốp, bên phía góc
công viên thủ lệ có một tốp. Trong cái sân đỗ xe có khoảng 10 thằng
già, tướng bệ vệ đang tiến lại phía chúng tôi.