Tập 3
Sau lần nói chuyện với em, tôi phải đi công tác mấy ngày trên Sơn La.
Vẫn chưa vạch ra được kế hoạch nào để có được sđt của em. Chả lẽ lại
đến gặp em rồi nói: “Cho anh xin sđt của em nhé?”. Vậy thì ai chả làm
được, và tôi tin là cũng đã có hàng trăm thằng đã làm như thế, và một
lần nữa tôi cũng lại tin rằng kết quả mà cả trăm thằng đó nhận được đều
giống nhau, đó là thất bại. Người ta là con gái ngoan, nhà lành, lại
ngon, bổ như thế, đâu có dễ dàng cho sđt để các anh chém gió rủ
rê.
Đợt công tác lên Sơn La ấy tôi đi xe công ty cùng với mấy thằng nữa.
Lên để tìm nguồn hàng, chủ yếu là măng của bà con dân tộc trên ấy. Đi
nhiều và công việc cũng bận nên chưa có ý tưởng gì cho kế hoạch xin số
đt cả. Bọn tôi phải đến từng nhà, xem xét tình hình để đợt tới lên lấy
hàng. Đến tối, bọn tôi được ông trường bản mời về nhà ông ấy ăn cơm
tối. Gọi là ăn cơm nhưng mà toàn bắt uống rượu. Rượu thì nặng, lại uống
bằng bát nên được khoảng 3 bát là tôi ko thể tiếp tục được nữa, đành
phải rút sớm để cho mấy tên còn lại tiếp ông trưởng bản.
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)
Thú thực là tôi chỉ thích và chỉ giỏi đóng gạch, còn rượu thì cũng ko
thích và cũng ko giỏi. Thôi thế cũng may, còn hơn là chỉ thích uống
rượu mà ko thích đóng gạch.
Lẩn lẩn ra sau nhà, tìm chỗ kín đáo đi tè. Gọi là tìm chỗ kín đáo cho
nó lịch sự và nghiêm trọng thôi, chứ các bác biết đấy, nhà trên dân
tộc, toàn cây cối um tùm, tè đéo đâu mà chẳng được, miễn đừng có tè vào
giữa mâm cơm đầy ú thịt rượu trong nhà là được. Một con gió lạnh của
núi rừng thổi đến làm tôi rùng mình. Nhưng chính con gió ấy lại mang
đến một mùi thơm thật nồng nàn. Cái mùi gì thơm thế nhỉ, tôi ko biết.
Nhưng chắc chắn ko phải là mùi của bãi nước tiểu nồng nặc mùi rượu mà
tôi vừa xả ra, càng không phải là cái mùi dê nướng đang nhồm nhoàm
trong mồm mấy thằng tham ăn tục uống trong nhà. Vậy là mùi gì? Nó ở gần
tôi thôi, nhưng trời tối quá, tôi ko nhìn rõ gì cả.
Tôi móc tui, moi cái điện thoại ra soi chung quanh. À, đây rồi. Một dãy
hoa, hình như là hoa lan thì phải, tôi ko rành về hoa lắm nhưng chắc
chắn đây là hoa lan, bởi vì nó rất giống với cái giỏ hoa treo trước cửa
nhà Bống. Sao ông trưởng bản ko treo trước cửa cho khách ngắm mà lại
treo phía sau nhà và ở chỗ kín đáo thế này nhỉ? Chắc là lan quý nên
giấu kín chăng? Trong bóng tối âm u của núi rừng, trong đầu tôi lại
chợt lóe lên một tia sáng. Nó đây chứ đâu, ý tưởng và kịch bản của tôi
đây chứ đâu. Với giỏ lan quý này, chăc chắn tôi sẽ có được sđt của em.
Nghĩ vậy là tôi cầm điện thoại soi một lượt, chọn đúng giỏ lan mà tôi
nghĩ là đẹp nhất và thơm nhất, rồi lẳng lặng xách ra đằng trước, cất
giỏ lan cẩn thận vào phía sau xe ô tô của bọn tôi. Xong việc, tôi phủi
tay và thở phào, thật nhẹ nhõm. Trong nhà, tiếng cười, tiếng chúc tụng,
tiếng khề khà của lão trưởng bản và của mấy thằng đi cùng tôi vẫn đang
rất rôm rả. Còn tôi, lúc này, trong đầu tôi chỉ có hình bóng em, tôi
nghĩ đến nụ cười của em khi giỏ lan tuyệt đẹp này, và tôi còn nghĩ cả
đến bộ ngực căng tròn, đến cặp mông đầy đặn của em nữa…
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)
Sáng hôm sau, xe bọn tôi khởi hành trở lại Hà Nội. Ông trưởng bản cười
tươi, bắt tay từ biệt từng người một và hẹn đợt tới lên lấy hàng sẽ lại
vào nhà ông ta đánh chén một bữa túy lúy nữa. Đúng là người dân tộc rất
thật và quý người. Bọn tôi ăn uống tốn kém bao nhiêu rượu thịt thế mà
ông ấy vẫn rất niềm nở và cứ nhắc đi nhắc lại là lần sau nhớ lại vào
đây uống rượu nữa. Không biết lát nữa vào kiểmm tra thấy mất một giỏ
lan quý, liệu ông ấy còn cười nữa ko? Còn muốn mời bọn tôi lần sau vào
uống rượu nữa ko?
Xe chúng tôi từ từ lăn bánh trên con đường nhỏ ngoằn nghoèo, gập ghềnh,
bỏ lại sau lưng ông lão trưởng bản mến khách khuất dần sau những lùm
cây với cái cánh tay vẫy vẫy. Ông ấy chỉ vẫy chào bọn tôi thôi mà ko hề
biết rằng ông ấy đang vẫy chào cả giỏ lan quý mà ông ấy đã dày công
nâng niu, che giấu nữa…
Tôi về lại Hà Nội và hoàn thiện kế hoạch của mình. Mọi thứ đã xong, chỉ
còn chờ thời điểm thích hợp. Và đó cũng là vào một buổi tối, tôi phục
mãi mới chờ đến lúc bà chị ở cùng phòng với em phóng xe đi ra ngoài. Đã
đến lúc hành động rồi…