Tập 7
Phù! 12h30 rồi à. Cuối cùng thì cũng kịp xong, giao tập tài liệu cho
con bé thư kí để nó chuyển cho sếp, tôi thấy nhẹ cả người. Nghĩ lại
quãng thời gian chạy đua với đống tài liệu từ sáng tới giờ mà tôi lại
thấy rùng mình. Một đêm đóng gạch 3 hay 4 cái thì ko mệt, thế mà có mấy
cái tài liệu lại mệt thế này. Nhưng cảm giác khi hoàn thành xong thì
đều giống nhau, đều rất dễ chịu và thoải mái.
Tôi lại chợt nhớ đến em, ko biết sáng nay em có bị muộn giờ làm bài ko
nhỉ? Tranh thủ lúc ăn trưa, nhắn tin hỏi thăm em cái xem sao.
- “ Em à, tình hình thế nào? Làm bài tốt chứ?’
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)
- “Hi, anh. Em làm tốt ạ, cảm ơn anh nhìu. Ko có anh thì sáng nay em ko
biết làm sao cả”
- “Có gì đâu, đó là nghĩa vụ, trách nhiệm, và quyền lợi của anh mà. Thế
sáng nay ko bị muộn chứ?”
- “ Dạ, bị muộn 10p. Nhưng cô vẫn cho vào. Anh đang ở công ty à?”
- “Ừ, anh đang ăn cơm, em ăn chưa?”
- “ Em ăn bánh mì rồi, thường thì em sẽ đạp xe về ăn với chị ở nhà,
nhưng hôm nay ko có xe về nên em ăn tạm cái bánh mì. Mà cái xe của em,
anh gửi ở đâu để tối em qua lấy mang đi sửa?”
- “ Em ko phải lo, cái xe anh đã gửi an toàn rồi. Chiều nay em vẫn phải
học à? Mấy giờ em về? Anh đến đón em về nhé?”
- “ Chiều nay em vẫn phải kiểm tra tiếp. Chắc 5h mới được về. Thôi, em
về cùng với đứa bạn cũng được, anh ko phải đón em đâu, làm phiền anh
ngại lắm. Em ôn bài chút đây, anh nghỉ trưa đi. Cảm ơn anh nhiều.”
Vậy là tốt rồi, ko có điều gì đáng tiếc xảy ra. Tôi cũng thấy vui vì đã
giúp được em. Và vui vì hôm nay, chắc tôi cũng đã ghi điểm được khá
nhiều với em. Cứ đà tiến triển này, cái ngày phang em chắc cũng ko còn
xa lắm…
Đúng là một ngày kì lạ, buổi sáng thì chạy hùng hục như ma đuổi, rồi
cắm đầu vào cái đống tài liệu ko có một giây để thở. Buổi chiều, sếp đi
rồi thì lại rảnh rang. Lướt hết web nọ đến web kia. Mấy thằng ngồi cạnh
tôi đang chụm đầu vào xem sex thì phải, thấy chúng lén lén lút lút.
Việc đéo gì phải lén lút, sếp có nhà đéo đâu mà sợ…
Ngồi nghe nhạc chán, tôi lại vào LX xem có gì mới ko. Thú thật, vào LX
tôi ít khi xem phim, chỉ thích đọc truyện, mà nhất là các chuyện đi lừa
gái rồi phang gái của các cao thủ dâm dục học, đọc để thấy rằng mình ko
phải là thằng khốn nạn, vì chả lẽ cuộc đời này lại nhiều thằng khốn nạn
thế sao. Đọc để rút kinh nghiệm, áp dụng vào thực tế. Tôi rất thích đọc
chuyện của MROOC, kỹ năng tán gái, lừa gái, chơi gái và dung hòa gái
của huynh ấy thật đáng ngưỡng mộ.
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)Tôi
chơi xong là tôi lượn luôn, vì tôi ko thể đối phó được với những cái
đuôi lằng nhằng, và ở một thời điểm, tôi thường chỉ có một hoặc cùng
lắm là hai rau thôi. Thế nên, có những thời gian tôi chẳng có cái rau
nào, chẳng có cái bím nào để chơi, chẳng có cái máng nào để vét, đành
nằm nhà đọc truyện sex trong LX mà thủ dâm một mình. Còn anh MROOC thì
ko thế, anh ấy có tài năng dung hòa các rau, một lúc anh ấy có đến 5
hay 7 loại rau, thích ăn rau gì thì lấy rau ấy, ko ăn thì để đấy, lúc
thích lại ăn. Anh ấy có thể dung hòa được nhiều mối quan hệ, và vì thế,
có lẽ chả bao giờ anh ấy phải tự thủ dâm cả (tất nhiên, trừ trường hợp
đặc biệt). Nói vậy để thấy bác MROOC rất tài tình trong cái chuyện
này.
Thôi, nói về bác MROOC vậy thôi, kẻo bác ấy lại mắng cho là nhiều lời.
Quay trở lại với câu chuyện của tôi, cũng vào cái chiều hôm rảnh rang
đó… đang mải mê dạo bước trong thiên đường LX thì bỗng Ùm…Ùm…
Tôi giật mình. Sấm à. Mẹ kiếp, trời vừa nắng chang chang thế mà giờ lại
có sấm chớp ì ùng thế này. Tôi vén cái rèm cửa và nhìn ra ngoài, mây
kéo về ngùn ngụt làm sẫm cả bầu trời. Gió rít ù ù cuốn theo lá bụi mịt
mù. Chỗ nào mây đã ùa đến thì đen sì như lông bím. Chỗ nào mây chưa kịp
lấn chiếm thì vẫn còn một màu sáng đùng đục như tinh trùng. Ở dưới cái
gầm trời hỗn loạn đó, bao nhiêu là người và xe vẫn đang chen nhau và
cũng hỗn loạn ko kém. Có lẽ họ quá bất ngờ với cơn mưa ập đến bất chợt
nên ai cũng gắng sức đi cho thật nhanh, lách cho thật dẻo để tránh bị
ướt nghoẻo bởi cơn mưa hung dữ…
Đúng là trời đất thất thường như cái dương vật của một thằng ham dậm
dật, lúc nắng lúc mưa, lúc cứng lúc xỉu, chả ai biết đâu mà lần. Nắng
đấy, rồi lại mưa ngay, mưa đấy rồi lại nắng ngay, cương đấy rồi được
lúc lại xỉu ngay, xỉu đấy rồi tí nữa lại cương ngay, bố ai mà chiều
được, và cũng bố ai mà hiểu được…
Cái cảm giác mình ngồi trong phòng kín, ấm áp, nhìn mọi người bên ngoài
chạy toán loạn vì mưa bụi rất thú vị và thích thú. Cái đó ko hẳn đã là
ích kỉ, vì ích kỉ chỉ khi ta có thể giúp họ mà ta lại ko thèm giúp, ta
lại hưởng ấm áp một mình. Còn đây, tôi có muốn giúp cũng chịu, chả giúp
được. Chẳng lẽ lại mở toang cửa ra rồi hét lớn: “Mọi người ơi, vào đây,
vào đây ấm áp lắm, ko mưa, ko bụi đâu”. Vậy nên tôi cứ âm thầm gặm nhấm
cái cảm giác thú vị nhẹ nhàng ấy mà ko cảm thấy day dứt gì cả.
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)
Trời kiểu này chắc sẽ mưa to, và mưa dai dẳng đây, đến tối chứ chả
chơi. Nhìn đồng hồ, 3h30 rồi à. Vậy là một tiếng rưỡi nữa Bống sẽ kiểm
tra xong. Em nói là về với bạn, nhưng mưa thế này, em lại ko mang theo
áo mưa, ko mang theo ô, em lại về xe đạp với bạn, thế thì em sẽ ướt
hết, tội em lắm. Giờ tôi lại đang rảnh, hay là…
Thường trong những lúc tối tăm, mưa gió, hoặc gấp gáp, tôi lại thường
nảy ra những ý tưởng lạ và hay. Và lúc ấy cũng thế, tôi shutdown máy
tính, chào anh em trong phòng rồi xuống hầm lấy xe, mặc áo mưa và phi
luôn ra ngoài. Mưa to quá, rát hết cả mặt. Gió thốc ngược cái mũ bảo
hiểm của tôi lên. Kệ, tôi vẫn phóng. Lúc này, tôi chỉ nghĩ đến kế hoạch
mà tôi đang ấp ủ, càng mưa to thì kế hoạch càng ấn tượng, tôi còn mong
cho trời mưa thêm nữa, và lâu hơn nữa… Kì lạ nhỉ, tôi vừa mới thích thú
với cảm giác ngồi trong phòng ấm áp để nhìn người ta chạy mưa hỗn loạn
bên ngoài, giờ thì tôi lại là thằng phi từ trong căn phòng ấm áp đó ra
để lấy xe phi vào làn mưa mù mịt…
…….
5h kém 10. Tôi đã có mặt ở trường em. Tôi đứng dưới tán cây xoài lùm
xùm gần phía cửa lớp em, để tiện quan sát khi thấy em ra. Trời vẫn mưa
ko ngớt, và vẫn nặng hạt. Nước vẫn chảy xối xả, lộp bộp, còn lòng tôi
thì đang hối hả, hồi hộp… Tôi đếm từng phút giây chờ đợi em đi
ra.
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông hết giờ vang lên, từng tốp sinh viên ồ ạt ùa ra. Người thì
áo mưa, người thì ô, người thì mặc kệ cho mưa ướt vẫn cứ hiên ngang
bước đi…(chắc đằng nào tối về cũng đến lịch tắm và giặt quần áo nên
chẳng sợ ướt).
Cuối cùng thì em cũng xuất hiện, trông em ngơ ngác đến là ngộ. Chắc em
ko ngờ là mưa to thế. Còn bạn em đâu, người bạn mà em bảo đi nhờ về ý.
Tôi đứng im lặng từ xa quan sát em.
Mưa vẫn rơi xối xả như trút nước và chưa có dấu hiệu sẽ ngớt. Hình như
em đang thả hồn theo từng làn mưa, đang say sưa ngắm từng chiếc lá bị
giật xuống bởi những cơn gió hung hãn và cuốn trôi đi bởi từng đợt nước
ào ào liên tiếp, vì thế nên em ko nhận ra, có một người đang tiến rất
gần em…
- Em đang đợi ai à? Cô bé?
Em giật mình quay sang…
- Ôi, anh, anh…Sao anh lại…
Đôi mắt tròn xoe của em long lanh khi thấy tôi. Những hạt nước nhỏ li
ti đậu trên tóc, trên mi mắt, trên cả đôi môi mọng chum chím của em. Em
đáng yêu và trong trẻo quá, tôi chỉ muốn được ôm ghì lấy em, đặt lên
đôi môi mềm mại của em một nụ hôn thật nồng cháy, thật sâu, để em mê
man trong tay tôi, để em thực sự hiểu được tôi đang khát khao em đến
nhường nào. Nhưng tôi vẫn phải tỉnh lại, để tiếp tục nhiệm vụ của mình…
- Anh đến đón em, không được sao?
- Sao anh lại phải vất vả vì em thế, em về nhờ bạn được mà, em đang đợi
bạn…
- Bạn em chưa về à?
- Bạn em phải học thêm tiết nữa.
- Vậy về cùng anh đi, đằng nào anh cũng đã đến đây rồi. Mưa to thế này,
em về xe đạp với bạn sẽ bị ướt nhiều đấy, lại ko mang áo mưa nữa. Anh
chở luôn về còn đi sửa xe đạp cho em nữa mà. Lát nữa về muộn rồi thì
làm gì còn quán nào sửa nữa, rồi mai em lấy xe đâu mà đi học…
Em ko nói gì và có vẻ đang phân vân. Tôi lại tiếp…
- Thôi nhanh lên, nhắn tin cho bạn em bảo là em về trước là được rồi.
Anh ra lấy xe nhé.
Nói rồi tôi đi luôn ra lấy xe. Em ngoan ngoãn leo lên xe và chui vào áo
mưa đôi của tôi. Thực ra, tôi có thể mang cho em một chiếc áo mưa nữa,
nhưng tôi ko thích thế. Dùng cái áo mưa đôi sẽ khiến em gần tôi hơn.
Mưa vẫn rơi như trút nước. Tiếng lộp bộp ko ngừng phát ra từ cái áo mưa
nhỏ bé. Dưới cái màn trời mưa như trút ấy, dưới cái lớp áo mưa mỏng
manh nhỏ bé ấy là một tấm thân ngọc ngà, mơn mởn, căng tràn nhựa sống,
và một tấm thân khác đang nóng hừng hực đầy khao khát….
Mưa vẫn rơi ko ngớt, tôi phải gào to át cả tiếng mưa thì mới đủ để em
nghe thấy:
- “ em ngồi gần anh hơn đi, ko thì mưa tạt ướt hết cả hai đứa bây giờ”
Tôi nói đúng quá, vì cái áo mưa đôi mà ngồi xa nhau quá thì người ngồi
sau sẽ rất mỏi cổ, và cái khe tạo ra giữa hai người sẽ dễ bị nước mưa
tạt vào. Em ko còn cách nào khác đành ngồi sát lại gần tôi
hơn.
Người tôi run lên, ko phải vì mưa lạnh, mà vì chưa bao giờ em gần tôi
đến thế. Có cảm giác như chỉ cách một sợi tóc thôi thì hai bầu ngực
căng tròn ấy sẽ cọ vào lưng tôi, chỉ cảm giác thế thôi, người tôi lại
run lên bần bật…
Tôi nhấn ga và lao đi, có lẽ cú tăng tốc đột ngột làm em bất ngờ và khẽ
ôm nhẹ vào hông tôi để giữ thăng bằng. Trời ạ, mưa như vậy, phóng nhanh
như vậy, nhưng tôi vẫn cảm nhận được bàn tay mềm mại của em đang níu
lấy áo tôi. Trời mưa, đường thì đông, chiếc áo mưa che khuất tầm nhìn
hai bên nhưng tôi vẫn phóng khá nhanh, vì ko muốn em bị lạnh, bị mưa.
Lách mãi mới ra được khỏi cái đám đông, vừa mới tăng tốc vù lên thì từ
phía sau, một chú choai chạy con Dream II đầu nhuộm highlight rú ga vọt
lên và vỉa qua đầu tôi. Theo phản xạ tôi nhấn phanh để khỏi bị quệt vào
đít nó. Cú phanh khá gấp khiến đầu xe của tôi chúi xuống bởi quán tính,
và cả em, em cũng áp sát vào tôi, giữa tôi và em trong khoảnh khắc đó
ko còn khoảng cách nữa. Hai bầu ngực mềm mại ép chặt vào lưng tôi, tay
em ghì chặt lấy eo tôi còn miệng em thì hét lên:
- Á, cẩn thận đấy anh…
Xe tôi chỉ bị loạng choạng tí tẹo, tôi lập tức lấy lại thăng bằng và
trấn an em:
- Ko sao đâu, em đừng sợ. Mấy đứa choai choai chạy xe ẩu thật đấy (ko
khác gì anh ngày xưa)
Thực ra, nếu bình thường, gặp mấy thằng như thế, tôi sẽ chửi ngay. Chửi
cho bõ tức thôi, còn chả biết thằng đó có nghe được ko, vì có khi nó đã
phóng đi xa lắm rồi. Nhưng hôm nay, tôi lại chả thấy ghét thằng đó,
ngược lại, còn thấy nó thật đáng yêu. Chả phải thế sao, ko có nó, sao
tôi được cảm nhận bầu ngực căng tròn của em áp vào, sao tôi được đôi
tay mềm mại của em siết lấy eo tôi… Ôi, ước gì lại có vài thằng choai
choai như thế nữa lao lên vỉa vào đầu xe tôi…
Trời vẫn mưa….
Tôi vẫn lao xe vun vút… Đi qua đoạn đường hỏng xe ban sáng, em níu áo
và nói to:
- Anh ơi, dừng lại, lấy xe đạp của em đi sửa nữa chứ!
- Cứ về đã, ko lo, sáng mai em có xe đi học là được, anh đảm bảo…
Nói rồi tôi lại phóng vút xe đi vào trong làn mưa mù mịt…
Về đến xóm, trời vẫn mưa. Tôi phi thẳng xe vào gầm rồi mới dừng hẳn.
Tôi xuống trước và gỡ áo mưa ra cho em. Vừa mở mắt ra, em đã reo lên:
- Ô, cái xe của em, sao nó lại ở đây?
Nói rồi em chạy lại phía cái xe để kiểm tra cái lốp mà sáng nay bị xì
hơi. Cái lốp đó đã được thay bằng cái lốp khác mới tính, bơm căng đầy
hơi, căng như là bộ ngực tròn trịa và trinh nguyên của em vậy.
Tôi ko nói gì, chỉ mỉm cười…
- Vậy là mai em có xe đi học như anh đã đảm bảo nhé! - tôi nói và nháy
mắt với em một cái.
Em ko nói gì, mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt long lanh trìu mến. Có lẽ, em
cũng đã hiểu được tại sao xe lại ở đây, và ai đã thay cho em cái lốp
mới. Và tôi tin, các bác cũng đã biết rằng từ lúc phóng xe từ công ty
về tôi đã đi đâu, đã làm gì…