Phần 20
-dạ - tôi lấp bấp
Bước lại gần cái bàn họp của gia đình, ko khí bổng dưng căng thẳng và
nặng nề hơn, chắc là do tôi đi 2 ngày ko về
- hôm qua con ko về nhà là do tiễn Linh phải ko – ba bắt đầu mở đầu câu
chuyện
- Dạ...d..ạ....con xin lỗi – tôi lấp bấp
- linh lúc nãy điện qua cho ba nó hết rồi
- dạ......
Nge tới tên người con gái lòng tôi như thắt lại, tại sao em lại đi hả
linh, em biết rằng không có em anh khổ sở như thế nào ko, nhưng linh à
ở nơi đó vui nhé anh sẽ thực hiện lời hứa với em, anh sẽ sống thật tốt,
và trong trái tim này mãi mãi vẩn có vị trí của em.
Đang suy ngỉ về những lời hứa của tôi đối với em, thì ba đả cắt đứt
dòng suy ngỉ của tôi
- 3 tuần nữa là vào học rồi, con có muốn lên trển học ko
- Dạ chắt là ko đâu, con muốn ở đây
- ừ tùy con, chừng nào thay đổi ý thì nói với ba
- Dạ - tôi đáp nhẹ nhàng
Làm sao con có thể đi hả ba, ở đây con còn một người con gái nữa ko lẽ
con lại để người con gái này rời xa con như linh đả từng làm
sao?.....con sẽ ko để chuyện đó xảy ra đâu ba à, dù con biết những điều
này ba làm là vì con. Con xin lỗi
Rời khỏi cái không khí căng thẳng nãy giờ, tôi bước chậm rãi lên phòng,
ngả người ra chiếc giường kéo cái hộc tủ ra, lấy ra hai cái khung hình
của tôi và Linh, của tôi và em, một cái khung hình bây giờ chỉ là quá
khứ thôi, nhưng sau tôi nhìn nó nước mắt tôi lại rơi thế, những giọt
nước mắt rơi lộp độp trên cái khung hình của tôi và em, vội lau nước
mắt đi nhìn sang cái khung hình còn lại, là em đoan à, cái nụ cười này
anh yêu lắm anh sẽ ko bao giờ để nó mất đâu, và anh cũng sẽ thực hiện
cái lời hứa với Linh, anh sẽ yêu em, anh sẽ sống thật tốt, mãi
mãi..............................................
..........................................
Sau một giấc ngủ dài bên 2 cái khung hình kỉ niệm, tôi cất vào hộc tủ,
bước lảo đảo vào phòng tắm, từng giọt nước lạnh chảy xuống cuốn trôi
theo những giọt nước mắt lúc nãy của
tôi.............................bước khỏi phòng tắm cầm đt lên gọi cho
em rũ em đi chơi vì ở chổ tôi lâu lâu có hội chợ và tôi cũng muốn ở bên
em nhiều hơn, muốn đem lại cho em nhiều nụ cười hơn.
- bửa nay có bận gì hk – tôi hỏi em nhẹ nhàng
- Dạ hk – hôm nay sao ngoan thế nhỉ
- ừm gì ở nhà đi lát tui qua
- dạ
- à mà này, sao hôm nay ngoan thế, toàn dạ ko hà
- à....à.....tại....tại thít thôi – em lấp bấp
- thít à, ngoan nhỉ, thôi thay đồ đi lát tôi qua
- ừm
Cúp máy, tôi chạy lại cái tủ đề tùm lum quần áo của tôi, chọn ra một
cái quần jean bó cộng thêm cái áo thun ngắn. Bước xuống nhà, ba và mẹ
đang ngồi ở đó, đang nói chuyện gì tôi nge ko rõ, nhưng cũng kệ. Thấy
tôi diện đồ là mẹ biết ngay
- Đi đâu đó thằng kia – mẹ quay người sang tôi
- Dạ....con đi chơi chút
- ừ đi đi về sớm nge, mà còn tiền ko mẹ cho nè
- dạ thôi, con còn tiền
Dắt chiếc xe ra thân thuộc của mình chạy đến nhà em, nhưng ngỉ lại, thì
đạp xe đạp cho nó lãng mạng, dắt chiếc xe vào lấy chiếc martin củ của
mình ra, thấy con trai mình hôm nay chuyển hệ đi xe đạp nên mẹ bị bất
ngờ
- trời đất thánh thần ơi, hôm nay mày bị gì mà đi xe đạp thế - em nhìn
tôi đăm đăm
- Dạ tại bây giờ con thít đi xe đạp hơn, đở tốn xăng
Nge đứa con trai mình thốt ra những lời như thế mẹ tôi mỉm cười đắt ý
- biết như thế thì tốt, thôi đi đi
Tôi “ dạ” một tiếng rồi chạy ra ngoài, không khí yên tỉnh, gió thổi mát
rời cuốn những tán lá nằm trên đường bay lên không trung rồi rơi lộp
độp xuống, tôi đạp trên chiếc xe đạp của mình, từng vòng quay bánh xe
điều đặn, lăn trên con phố buổi tối, đâu đó có những chàng trai cô gái
nắm tay nhau trong hạnh phúc, tôi cũng vậy tôi cũng sắp đi đón người
con gái của đời tôi. sau một lúc vòng quay bánh xe in dấu trên con
đường thì tôi cũng đả đến nhà em, dựng chiếc xe xuống bên đường bấm
chuông....................Bính...............Bon
g.......................có tiếng bước chân chạy ra ngoài cửa ngày càng
gần hơn, “ cạch” cánh cửa mở ra, hiện diện trước ánh mắt tôi lúc này là
em, em diện một cái quần jean bó sát lấy đôi chân thon thả của em, cái
áo thun tay ngắn ôm chặt lấy người em, làm cặp vếu vung cao lên, cái
mông cong veo ưởn lên nhìn ko chịu được.
- Đi đi anh, lẹ lẹ, hk thôi anh hải thấy bây giờ - em liền leo ra phía
sau
- Chết quên mất
Tôi đạp cái vèo chạy đi ko thì anh hải thấy thì bắt em ở nhà mất, đạp
được một lúc khá xa, em ngồi ở đằng sau tôi ôm tôi cười
- hjhj mệt hk – em siết chặt lấy tôi
- mệt sau hk, nhưng mà có em ở đằng sau là vui rồi
- hjhj thật hk đó, mà đi đâu chơi zờ - em rút rít phía sau
- thật mà, đi hội chợ chơi đi, hội chợ mời về đó
- ừm đi thôi – em cằm vạt áo tôi vẫy vẫy lên như mấy người đua ngựa
thúc mấy con ngựa chạy nhanh lên vậy
Tôi cũng mặt kệ, miễn làm em vui là được, tôi hí........ lên một tràn
dài nó
- quý cô ôm chắt nhà , ngựa bắt đầu chạy nhanh đây – tôi chọc cho em
cười
- rồi nè chạy đi – em ôm chặt lấy tôi
Tôi đạp nhanh hơn, đôi chân mổi nhừ nhưng trong lòn tôi cái sự vui
sướng và hạnh phúc đả lấn át đi sự mệt nhọc trong tôi, phi nước đại một
hồi thì cũng đả đến trước cổng của hội chợ, tôi chạy vào gữi xe vào
bệnh viện gần đó, đi bộ nắm tay em vào trong. Em xoe mắt to tròn nhìn
chung quanh, tay thì chỉ cái này chỉ cái nọ nhìn giống như con nít hết
sức, chắt em ở trên đó đâu có đi chơi được ở nơi như thế này đâu, đi
lòng vòng một lúc thấy em ngồi phịch xuống, có lẽ chân mổi lắm nên đi
hk nổi nữa
- mổi chân quá hà – em vừa nói vừa mát xa chân
- ai bảo đi từ từ ko chịu, cứ thít chạy
- tại vui quá mà – em cười nhẹ nhàng
- thôi lên đây cổng cho
Tôi ngồi xuống để em tôi bế xóc em lên, tất cả cặp mắt điều hướng về
chúng tôi, chắc bọn họ ngit ‘’ cái lủ nít ganh này, bé tí đả iu rồi,
lại còn cổng nhau ở chổ đông người vậy chứ” nhưng tôi mặt kệ, họ nói kệ
họ chắt ko có bạn gái thì gen tị chứ gì, tôi ngỉ vậy nhưng còn em thì
khác, em chúi mặt zô đầu tôi , đôi má ửng hồng lên
- làm gì mà mặt mài nóng quá zậy bịnh hả - tôi trêu em
- ấy....đâu có......tại tại..... – em rút đầu vào sâu hơn
- tại gì ? – tôi gặng hỏi em
- tại người....ta nhìn tụi mình hoài....xấu hổ lắm – em lấp bấp
Tôi cười khì tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này nhìn cái bộ dạng của
em lúc này tôi nhịn cười ko nổi
- trời, tưởng chuyện gì ko hà, chắt tại người ta gen tại tôi có bạn gái
đẹp quá mà – tôi cười
Những lời nói của tôi lúc này đả làm cho em cười phá lên, dù nãy giờ
đang rất mắt cở, nhìn về phía trước thấy chổ bán kem, nãy giờ đi vòng
vòng chưa có ăn gì hết
- ăn kem hk – tôi hỏi em
- ăn.....đâu ? – em lộ cái tánh ăn vặt ra
- kia kìa – tôi chỉ về chổ bán kem
Bước lại mua hai cây kem đưa cho em một cây, bởi cái tính ăn vặt khủng
khiếp của em, tôi vẫn đang ăn dang dở còn nửa cây kem, cây kem của em
thì đả mất tiêu, em chót chét một lúc thì.................
- con chim bảy màu kìa – em chỉ tay ra bụi cây đằng trước
Tôi lúc này cũng quay lại nhìn thì chẳng thấy con chim nào mất, em dựt
cây kem của tôi chạy mất, quay lại hóa ra mình bị em lừa, vội đuổi theo
em, bổng dưng em khựng lại chổ bán đồ dây chuyền, em quay lại nhìn tôi
ánh mắt đầy nham hiểm, nhìn vào đôi mắt em thì tôi đả em muốn nói gì rồi
- anh........... – em hun cái chụt vào má tôi khiến mấy người kia nhìn
tôi lom lom
- sao hun ở đây trời, người ta cười kìa
- có sao đâu, mua cho em cộng dây chuyền kia đi, hai cái cộng đan vào
nhau đó – em chỉ vào cộng dây chuyền cặp
- 2 cái cộng, một cái ổ khóa, một cái chìa khóa đó hả
- ừm cái đó đó, mua yk em một cộng, anh một cộng – em lay tay tôi
Thôi thì vơ vét những đồng tiền còn sót lại mua cho em tốn hết 200k,
mua mà lòng tôi như muốn đứt ra vậy, tiếc núi nhìn theo 2 tờ tiền vào
tay chị bán hàng
- đeo cho em đi – em cắt đi cái sự tiếc núi của tôi
Cầm sợi dây chuyền, lòn tay ra phía sau cổ em, em nhìn tôi cười hí hửng
“ tách”
- xong rồi đó
Em cằm cái mặt dây chuyền nhìn lên ngắm ngía cười thít thú
- đây để em đeo cho – em cằm cái sợi còn lại kia
Sau một hồi loay hoay em cũng đeo vào được cho tôi, nắm chặt tay nhau
đi trong cái dòng người tấp nập chen chút nhau. Tôi mua một hộp cá viên
chiên ra phía bờ kè ở phía ngoài dòng người tấp nập ấy, ngồi phịch
xuống em ngả người vào lòng tôi, tay thì gim lấy từng viên chả cho vào
miệng , tôi đút cho tôi, cứ thế cho đến khi hộp chả ko còn lấy viên
nào, em ngày càng tựa sâu vào lòn tôi
- anh biết sao em mua cộng dây này hk
- sao ? – tôi thắt mặt
- bởi vì cái ổ khóa này sẽ khóa trái tim em lại, và chỉ có cái chìa
khóa này mở được trái tim em thôi anh à
- vậy đó hả - tôi thò tay vào trong áo em, nắm lấy vú em
- có thấy cái ổ nào đâu – tôi trêu em
- này thì ổ - em đấm nhẹ vào ngực tôi
Ngồi một lúc, em mở lời vớ cái giọng buồn tênh
- ngày mai em về trển một tuần mới về lận – em nằm sâu vào lòng tôi
- về trển chi vậy – tôi đáp lại em cũng một cái giọng buồn
- cũng ko có gì đâu, ba mẹ lâu quá hk gặp nên kêu lên đó mà – em cười
khì
- ừm gì hã, tưởng đâu bỏ anh luôn chứ(Truyện Từ:
Thehe9x.wap.sh)
- trời làm gì có
Ngồi thêm một lúc tôi đi lấy xe và đưa em về, về đến nhà tôi không thể
ngủ được, gát tay lên chán một lúc tôi cũng ngủ thiếp
đi............................................... .............Đây là
đài phát thanh.............cái đài chết tiệt, mà cũng may nó mà ko đánh
thức tôi dậy, tôi cũng ko thể ra tiển em được. Vội chạy vào nhà tắm vệ
sinh một chút tôi liền chạy lật đật xuống nhà, chạy xe qua nhà em. Ánh
nắng sớm mai đang chiếu xuống đôi chân của em, em đang đứng đó với một
cái ba lô to đùng ở phía sau, thấy tôi chạy đến em reo lên
- anh đến đây chi vậy – em hờn trách tôi
- thì ra đưa em ra bến xe chứ gì
- trời, em tự đi được mà
- từ cái gì mà tự, lên xe đi – tôi nắm lấy tay em kéo lên xe
Em ngồi phía sau tôi, ôm siết chặt lấy tôi như đây là lần cuối cùng em
được ôm lấy tôi vậy, tôi mong sau chạy hoài ko đến bến xe, để em ko thể
đi, ko thể rời xa tôi. nhưng sự thật thì ko như tôi mong muốn tôi chạy
hết con đường này, rồi rẽ sang hướng khác thì cuối cùng củng chạy thẳng
tới bến xe, em xuống xe nhìn tôi chăm chút, tôi cũng vậy ánh mắt của
tôi muốn nói cho em biết tôi ko muốn phải xa em, ko muốn tôi ko muốn
- thôi mà, tuần sau em về mà, ở nhà ngoan nha
Em hôn vào môi tôi một nụ hôn thật sâu và thật lâu, cái lưỡi tôi và em
quấn chặt lấy nhau như thế ko xa rồi, nhưng cuối cùng thì em vẫn phải
xa tôi thôi, tiếng anh phụ xe reo lên làm môi em rời khỏi môi tôi, em
bước lên xe ngồi ngay bên cửa sổ nhìn tôi, em vẩy tay tạm biệt, tôi
đứng đó nhìn em thật lâu, từng vòng quay của chiếc xe bắt đầu lăn bánh,
từng vòng quay mang em rời xa
tôi..............................................
.............................
Làm sao anh có thể sống trong 7 ngày vắng em hả đoan