Phần 27
Tôi lang thang trên con phố nơi ngày xưa tôi chỡ em trên chiếc xe đạp,
nhưng giờ đây chỉ còn mình tôi le léo trên con phố này thôi, có lẽ giờ
em đang rất vui bên người con trai đó, người đàn ông của đời em chăng.
Phía xa có một chiếc dylan màu trắng chạy tới, một chàng thanh niên
trắng trẻo, cao ráo, nhìn rất đẹp trai, và phía sau chàng hoàng tử đó
là em........người con gái phản bội tôi. Nhìn thấy cái cảnh tượng này
tim tôi thắt chặt lại, vết thương này lại bị rắt muối thêm, tôi đứng đó
nhìn em vụt qua, và tôi biết em nhìn thấy tôi, nhưng em lại tựa sát đầu
vào anh ta và xem tôi như một người xa lạ, tình cảm của đôi ta như cơn
gió thỏang qua thôi sao em? (Truyện Từ:
Thehe9x.wap.sh).
Chiếc xe vụt qua đả rất lâu, nhưng tôi vẫn đứng đó như người bất động,
bất chợt có những giọt nước mặn mặn rơi xuống miệng tôi, và đó là nước
mắt, tôi lấy tai quệt đi những gịot nước mắt đó và đi tiếp '' mày nói
hôm wa là những giọt nước mắt cuối cùng, sau hôm nay mày lại khóc, mày
ko đc iú đuối như thế, những ngày đánh nhau thương tít đầy mình, mày
đâu có khóc đâu, nhưng sau bây giờ nước mắt mày cứ rơi wài thế '' .
Tôi móc cái đt ra và đt cho thằng tuấn đi nhậu, bưã nhậu cuối cùng à mà
ko, bưã nhậu kế tiếp sẽ có nhưng sẽ rất lâu
- Alo mày hã tuấn – tiếng tôi chầm ngâm
- tao đây có gì ko
- tao muốn rũ tụi mày đi nhậu, ngày mai tao lên trển rồi
- cái gì, sao đột ngột vậy – giọng nó bất ngờ
- ừ
- rồi để tao điện đám kia mày đến quán cũ trước đi
- ừ
Tôi ừ một tiếng và bước lang thang đến quán, nơi mà tôi tạm biệt đám
bạn thân của mình, nơi tui trút bỏ muộn phiền trong cuộc sống, bước
chậm rãi trên con đường lá rơi đầy, tôi vừa đi vừa suy ngỉ về mọi thứ
tôi trải qua ở nơi đây, và ngày mai tôi sẽ ko còn ở nơi đây, có lẽ tôi
sẽ quên nên tôi sẽ khắc thật sâu vào tâm trí mình để nơi đây ko bao giờ
nhạt phai trong tâm trí tôi, sao một hồi khắc sâu hình ảnh của nơi đây
vào tâm trí mình, tôi đả đến cái nơi tôi nói lời tạm biệt với đám bạn.
Lựa một góc ở trong gốc quán tôi, ngồi đó đợi tụi nó đến, lốp bốp mưa
lại rơi cơn mưa khiến lòng tôi đau nhói khi nhớ lại cái buổi chìu mưa
hôm qua. Sau một lúc ngẫn ngơ dưới mưa thì tụi nó cũng đả đến khoãng 10
chiếc xe máy dựng lại trước quán, tầm khoảng 15 thằng đi đến chổ tôi,
bọn nó ngồi phịch xuống khuôn mặt buồn bả
- sao mày lại lên trển ? – thằng tuấn mở đầu cuộc trò chuyện buồn tẻ
- tại tao muốn đổi ko khí thôi – tôi rút ra một điếu thuốc cho lên miệng
- mày.....mày hút thuốc à ? – cả đám bất ngờ khi thấy tôi cầm điếu
thuốc trên tay
- ừ - tiếng “ ừ “ của tôi lạnh lùng phát ra
- mày có chuyện gì nói tụi tao nge đi, anh em cả mà.
Tôi khẻ nhếch môi bật lữa rít một hơi khói thật sâu vào lòng phổi
- tao ko sao đâu, tụi mày cứ nói linh tinh – tôi chau mài
- thật ko ? – thằng tuấn gặng hỏi
Tôi đập tay xuống bàn khiến cả đám lặng yên
- Đụ mẹ tao nói tao đéo có sao là đéo có sao, tụi mày đừng có hỏi
Tụi nó chưa từng thấy tôi nổi nóng như vậy, tụi nó lặng thinh đi, tiếng
mưa vẫn tí tách ngoài kia
- tao xin lỗi – thằng tuấn lên tiếng
- không lỗi phải gì ở đây cả uống đi
Tôi cằm cái li rượu đang được rót đầy kia uống một cái ực vào miệng, cổ
họng tôi nóng rang lên vì rượu, nó khô khóc như cánh đồng hạn hán, và
cũng giống như cảm giác tôi ân ái với em. Cảm đám cầm li rượu cụng vào
nhau, tiếng “ cách “ của thủy tinh va vào nhau nge rất đả, ngồi tán
phét với tụi nó đủ thử chuyện trên đời, mặt mài thằng nào cũng đỏ ngầu
đi vì rượu, hơi men tỏa ra ***g lộng trên bàn nhậu, bổng thằng tuấn
chạy ra ngoài xe lấy một thứ gì đó được quấn giấy cẩn thận, cái thứ đó
dài khoảng 3 gang tay, nó ướt mem bước vào ngồi phịch xuống, đưa cho tôi
- mày cầm lấy cái này đy
- cái gì vậy – tôi hướng cặp mắt đỏ ngầu lên nhìn nó
- mày mở ra đi
Tôi gỡ miếng giấy báo quấn chặt thứ đó, từng vòng báo rớt xuống mặt đất
ướt nhẹp, từ hiện ra trước mắt tôi và một thanh kiếm nhật màu đen dài
khoãng 3 gang tay, tôi ngước nhìn nó với ánh mắt đầy khó hiểu
- mày đưa tao cái thứ này làm gì vậy
- thì mày cầm đi, trên đó nó ko như dưới đây đi, có chuyện thì có thứ
mà dùng – giọng nó lạnh te
- mày làm như tao lên trển để quánh nhau ko bằng – tôi nhết mép cười
- thì mày cầm đi cho chắc, phòng bệnh hơn trị bệnh mà – nó cười toe tét
-ừ
Tôi rất hạnh phúc khi có thằng anh em này, nó luôn chuẩn bị hết cho tôi
những thứ tôi cần, nhưng bây giờ nó lại đưa cái thứ này cho tôi khiến
tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi vẫn nhết mép cười nhận lấy cái tấm lòng của
thằng anh em chó đẻ này. Tôi với đám bạn ngồi tàm xàm ba láp một chút
rồi lại uống, uống rồi tàm xàm, một lúc sau thằng tuấn đả ngấm men, nó
ngước nhìn lên tôi với ánh mắt an ủi
- mày chia tay với con bồ rồi phải ko – nó nhìn chăm vào mắt tôi
Cái câu nói của nó làm khơi lại vết thương lòng trong tôi, tôi chầm
ngâm một lúc
- Ừ tao chia tay rồi, sao mày biết – tôi hỏi nó
- nhìn cái bản mặt mày là tao biết rồi, lúc nãy trên đường đến đây tao
thấy con bồ mày nó đi với thằng nào đẹp trai lắm nên tao đón ra – nó
làm một hơi
Tôi nắm chặt tay lại bóp chặt lấy cái li trong lòng tay mình lại, tôi
ném xuống mặt đất một cái rất mạnh “ Bốp “ thủy tinh vang tung tóe khắp
mặt đất, tụi nó giật mình nhìn tôi
- Đm con phò, con phò – tôi hét lên
Bọn nó ngồi im ở đó nhìn tôi, nhìn thấy tôi như vậy tụi nó cũng chẵng
thế nói thêm một lời gì nữa, sau một lúc cơn giận của tôi giảm dần
xuống theo tiếng mưa tí tách ngoài kia, tôi ngước nhìn lên tụi nó đôi
mắt đục ngầu
- tao xin lỗi, tao hơi điên
Cả đám chỉ im lặng, một lúc có tiếng “ ừ “ nhỏ trong cổ họng thằng
tuấn, tôi lấy chai rượu cuối cùng ra rót đầy li cả đám, tôi nhìn tụi nó
đầy tiết núi bởi ngày mai tôi phải đi rồi.
- này đm, làm gì như sắp chết hết vậy, uống coi – tôi hằn giọng
- ừ - cảm đám nói lên
Tiếng va chạm của những chiếc li lại va chạm vào nhau, trời đả hơn 10h
tối, tôi lang thang về nhà sau cuộc vui cuối cùng bên đám bạn, tay trái
thì cầm cây kiếm của thằng tuấn đưa cho tôi, tôi dựng nó vào trong lòng
người, tôi bước liêu xê dưới bóng đèn đêm đang dẫn lối tôi về nhà, tôi
đẩy cánh cửa sắt ra bước vào, đầu tôi choáng váng vì men đả ngấm sâu
vào trong người, tôi bước chầm chậm vào nhà, thì có một bóng người đang
nhỏ nhắn ngồi trên chiếc gế sofa tại phòng khách, thấy tôi bước vào nó
đứng phắt dậy
- anh hai vào đây em muốn nói chuyện
- chuyện gì tao mệt rồi – tôi trốn chánh nó
- thì ngồi xuống đó đi, ko em nói hết việc của anh cho mẹ bây giờ - nó
hăm dọ tôi
Tôi ko còn đườg rút nên phải ngồi xuống nói chuyện mặt đối mặt với nó
- anh chia tay nhỏ ngân rồi à – giọng nó lạnh te
- Phải – tôi cũng đáp lại bằng một cái giọng còn lạnh hơn nó
- tại sao? Anh là thế với nó, nó trao trong trắng cho anh rồi, tại sao
anh lại làm điều đó – tay nó bấm chặt vào nhau
- tại tao chán rồi nên bỏ thôi – nói ngược hoàn toàn những lời trong
lòng mình
- chán ư, anh lấy đi sự trong trắng của con người ta rồi bảo chán ư –
nó đập tay xuống bàn “ rầm “
- ai bảo nó tự dâng hiến thì nó chịu thế thôi – từng câu nói từ cổ họng
tôi phát ra cũng là từng phần trái tim tôi vỡ vụng
- Đồ khốn nạn, tôi thật sự thất vọng vì có người anh trai như anh, tôi
cứ ngỡ anh quen với nhỏ thì anh sẽ quên được chị linh, nhưng tôi ko
ngờ, anh lại là một thằng như thế
- ừ tao khốn nạn từ nhỏ rồi, mày ko cần phải khen
Câu nói của tôi phát ra, làm nó cứng họng, nó chỉ ú ớ một lúc và im bặt
- còn chuyện gì ko, tao lên phòng đây(Truyện Từ:
Thehe9x.wap.sh)
Mặc kệ nó ngồi đó, khóc ko thành lời, tôi bước lên từng bật cầu thang,
tim tôi tan nát, nhưng tôi ko cần ai hiểu cho tôi, tôi chỉ cần biết
mình làm điều đó là vì nhỏ thế là đủ rồi.
Tôi đẩy cửa phòng ra, nằm phịch xuống giường kế bên là chiếc balo to
đùng của tôi, tôi cảm thấy cái cổ mình ngứa ngứa, tôi lò mò
thì......cái vậy đó là cái sợi dây chuyền chìa khóa của tôi, tôi định
bứt đi nhưng tôi ko thể, tôi ko thể làm được điều đó, cằm sợi dây
chuyền trong tay, mũi tôi cay xòe đi, nhưng tôi ko khóc, tôi nuốt ngược
nước mặt vào trong và một lúc sau tôi thiếp đi vì hơi men trong người
và trong tay vẫn còn nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng
tay...............................................
............................................
Đây là....đài...........tiếng vọng của cái lo phát thanh làm tôi thức
giấc, tôi ngồi dậy uể ải nhìn xung quanh và bước vào nhà tắm, tắm rữa
để ra bến xe, từng dòng nước lạnh te chảy xuống cơ thể tôi, tôi đứng
dưới dòng nước một lát để tỉnh ngủ và bước ra khỏi phòng tắm, tôi thay
đồ và xách cái balo to đùng xuống nhà, tôi bước nặng nề xuống dưới nhà
thì ko có ai dưới đó, bổng dưng tôi nhớ lại cần lấy một thứ và chạy lên
phòng đó là khung hình của tôi và linh, và cũa tôi và đoan. Đả khá lâu
tôi liên lạc với linh ko đc lúc tôi điện cho em thì chỉ nge tiếng “
thuê bao quý khách......” chắc có lẽ em quên tôi rồi, bởi vì thằng như
tôi thì sau em lại nhớ được chứ, tôi với tay lấy cái khung hình đó và
loay hoay tìm cái khung hình còn lại, tôi nhớ lúc về nhà mình đả đập
nát cái khung hình đó và sáng ko tìm thấy được, mà thôi cứ xem như cái
khung hình đó là quá khứ đi, tôi sẽ quên, tôi sẽ sống một cuộc sống
khác. Tôi bước xuống nhà lấy cái đt ra và điện cho thằng tuấn
- alo mày hã tuấn – giọng tôi lạnh nhạt
- ừ tao đây
- mày rãnh ko qua chở tao ra bến xe được ko
- ừ đứng đó đi để tao qua, tôi ngồi tựa trên chiếc gế đá trước cửa nhà,
ngắm ngĩ một lúc thì nó tới, nó chạy trên chiếc dream độ của nó chạy
lại tôi, nó nhìn tôi buồn thảm vô cùng
- lên xe mày – nó cắt ngang suy ngỉ tôi
-ừ - tôi đáp lại
Tôi leo lên xe và chạy ra thẳng bến xe, gió thổi hù hụ làm rát hết
khuôn mặt tôi, chẵng mấy chóc tôi đến bến xe, tiếng hò reo của anh phụ
xe, tiếng mời gọi của những người bán hàng rong pha trộn nhộn nhịp
trong khung cảnh sáng sớm này. Tôi bước tới một chiếc xe có đích đến
tôi cần đến bước lên xe, tôi ngồi sát bên cửa sổ chào tạm biệt nó, xe
bắt đầu lăn bánh, xe đưa tôi trốn khỏi nơi đây, đưa tôi đến một vùng
đất mới, tạm biệt, tạm biệt nơi đả đem lại cho tôi những kỉ niệm đẹp
nhất, và cũng là nơi đem lại cho tôi nổi đau tột cùng........