Cơm nước
xong xuôi, biết chuyện lúc chiều Vân Anh bị bỏng vì nấu bếp, Tâm “ma
xó” đi bộ ra đầu ngõ, mua một hộp kem trị bỏng rồi xuống tầng 2 gõ cửa
phòng con bé :
- Vân Anh à ! Em ngủ chưa ?
Cánh cửa gỗ mở ra, Vân Anh thò đầu ra ngoài, nó cử tưởng là Quang “rùa”
gọi nên mới giữ cái thái độ này, nhưng khi trông thấy đó là Tâm thì con
bé đã thay đổi hẳn :
- Anh Tâm ạ ! Em xin lỗi, em tưởng là anh Rùa gọi em…
- Không sao đâu ! lúc nãy vú Thơm có nói với anh em bị bỏng dầu ăn phải
không ? em bôi cái này vào đi nhé ! mai là hết vết thâm liền ngay…
- Dạ ! Em cảm ơn anh nhiều lắm… Vân Anh bối rối dù cho đây không phải
là lần đầu tiên Tâm “ma xó” quan tâm đến cô bé.
- Anh đi mua thuốc, tiện thể mua cho em thôi mà, thôi em đóng cửa rồi
học bài đi…anh về phòng đây.
- Mà…Anh Tâm này !! bỗng nhiên Vân Anh gọi với theo…
- Sao, có chuyện gì thế em ?
- Anh Rùa…bị làm sao vậy anh ? anh ấy giận em à ?
Tâm cười : - Không phải đâu ! nó không giận em đâu, mà thực ra…
- Sao cơ anh ? Vân Anh bắt đầu tò mò
- Thực ra, có lẽ khi nãy anh khiến nó nhớ lại quá khứ, chắc nó lại nhớ
nhà đấy mà…
- À…à…vậy à anh ! em biết rồi, thôi anh về phòng đi, em học bài đây !
Nói là học bài, chứ thật ra Vân Anh cũng chẳng thể nào mà học được, lúc
này cô bé mới có thời gian để ngẫm nghĩ lại toàn bộ những chuyện đã xảy
ra với mình trong 24 giờ qua !!
Tối qua, ham vui, may mà có gã Rùa đến cứu kịp thời chứ không thì giờ
này cũng chưa biết là đang ở đâu nữa…thế mà sáng nay bị mình sạc cho
một trận, nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.
Rồi tên người yêu sợ chết dám bỏ cô lại một mình, đã vậy chiều nay còn
gọi điện đến để xin lỗi nữa chứ. Cái loại con trai như vậy không bao
giờ cô cho một cơ hội thứ hai.
Chiều nay lúc nấu ăn, bị phỏng ở tay, cũng may là có gã Rùa lôi vào nhà
tắm rồi xả nước cho, chứ nếu không thì mình lại lôi kém đánh răng ra để
bôi vào rồi, mà bôi kem đánh răng thì xót chết !
Gã cũng lắm tài, không ngờ lại còn biết nấu ăn nữa kia đấy !! mà đàn
ông gì mà lại yếu đuối thế không biết, lại còn nhớ nhà nữa kia à ?
không khéo giờ này đang nằm ôm gối khóc cũng nên !
Nghĩ đến đây, Vân Anh bỗng nhiên nghĩ đến mình, chẳng phải hắn cũng mất
mẹ từ tấm bé giống mình sao, hơn nữa lại còn là trẻ mồ côi, rồi theo
như ba kể thì hắn cũng không phải là em ruột của anh Tâm, nhưng chẳng
biết đi đâu nên anh Tâm mới cưu mang đem hắn theo sang bên nhà mình,
uhm nghĩ lại, hoàn cảnh hắn cũng thật đáng thương !! Thôi được rồi, để
mình đi xem xem hắn đang như thế nào…
Nói là làm, Vân Anh khoác thêm lên mình một chiếc áo mỏng rồi mở cửa,
rón rén từng bước chân lên tầng 3.
Cửa phòng chưa đóng, bên trong phòng đèn vẫn còn sáng, Vân Anh nhẹ
nhàng đẩy nhẹ cánh cửa cố gắng để không gây ra tiếng động rồi ngó đôi
mắt to tròn xoe của mình vào.
Bên kia giường có một người đang nằm ngủ, uhm hình như là anh Tâm, chắc
đi xa về nên anh ấy mệt, lúc chiều còn uống bao nhiêu rượu với ba nữa
chứ !
Nhìn sang bên này, không thấy Quang rùa đâu, Vân Anh trau mày, mím môi
“Quái, gã rùa biến mất đi đâu rồi ? không có trong phòng ??”
Lại rón rén bước ra, Vân Anh kéo chiếc cửa phòng lại, nhẹ nhàng thật
nhẹ nhàng…nhưng trên giường, đôi mắt Tâm “ma xó” vẫn chưa nhắm lại,
không cần quay ra nhưng gã cũng biết người đang rình mò là Vân Anh. Chỉ
đến khi con bé đi khỏi, Tâm mới kéo chăn, rồi rất nhanh chìm vào giấc
ngủ sau một ngày mệt nhọc.
Ở bên ngoài phòng ! Vân Anh đang đứng khoanh tay dựa lưng vào tường,
khuôn mặt đăm chiêu phân tích “ Không có trong phòng, mà cũng không
thấy ra ngoài, thế thì hắn đi đâu được chứ ? Hay là trốn trong nhà vệ
sinh rồi khóc giống mình ?? Không được, đàn ông con trai mà thế thì
hỏng, hỏng thật…”
Nghĩ đến đây, cô bé chợt lắc đầu ngán ngẩm, rồi quyết định bỏ về phòng
không tìm kiếm theo dõi làm gì nữa…
Thế nhưng khi vừa bước xuống bậc thang đầu tiên, Vân Anh đã lại bị thu
hút bởi sự tò mò, một thứ âm thanh ở đâu đó đang vọng ra, dường như là
ở trên sân thượng !
“Đúng rồi, nhà mình còn có sân thượng mà, chắc chắn gã rùa đang trốn ở
trên đấy” Vân Anh thích chí vì màn phân tích chính xác vừa rồi.
Cô bé vội đi hết bậc cầu thang, tiến đến cánh cửa sắt thông ra sân
thượng nhà mình “ Cửa không khóa, biết ngay là hắn ta ở trên này mà”
Rồi lại rón rén, Vân Anh bước từng bước nhẹ nhàng ra bên ngoài !!! Ngay
lập tức những cơn gió lạnh ùa vào thân hình bé nhỏ chỉ khoác bên ngoài
có chiếc áo mỏng manh của Vân Anh khiến cô sởn gai ốc phải tự ôm chầm
lấy mình…
Nhưng ngay sau đó, những cơn gió, những cái lạnh và kể cả cái màn đêm
mùa đông heo hút đen kịt không một ánh sao đã bị đánh tan bởi một tiếng
đàn ghi-ta trầm ấm…
Vân Anh ngước lên nhìn, từ trên cao, Quang “rùa” đang ngồi vắt vèo trên
bể chứa nước nhà mình, gã đang ôm một chiếc đàn ghi-ta và đang cất
giọng hát, một bài hát bằng Tiếng Anh nhưng cô bé nhận ra ngay khi đây
là bài hát Home nổi tiếng của Michael Buble:
…Another summer day
is come and gone away
In Paris and Rome
But I wanna go Home…
“Một ngày hè nữa lại trôi qua. Dù ở Paris hay Rome, nhưng anh vẫn mong
được về nhà…
Quanh đây có hàng triệu người. Nhưng sao anh vẫn cảm thấy cô đơn. Anh
muốn được quay về, Anh nhớ em, em có biết…”
Lời bài hát như xoáy vào lòng Vân Anh khiến cô bé phải dựa lưng vào
thành tường để đứng vững trên đôi chân mình…
Lại một chuyến bay khác
Lại một phương trời đầy nắng khác
Anh hiểu mình là người may mắn
Nhưng anh mong được quay về
Anh phải quay về…
Và anh có cảm giác rằng mình đang sống cuộc sống của một ai đó
Như thể anh đang rẽ hướng riêng
Trong khi mọi người vẫn bước
Và anh hiểu rằng vì sao em không thể đến cùng anh
Bởi đây không phải điều em mơ ước
Nhưng anh hiểu rằng em luôn tin vào anh
Lâu lắm rồi, Vân Anh mới được nghe một giọng hát Tiếng Anh ấm áp và
tình cảm đến vậy, từ ngày biết ra các quán nét để nghe nhạc, chơi game,
Vân Anh đã vô cùng quan tâm đến các bài hát của Michael Buble và cô đã
vô cùng sung sướng khi biết tin bài hát Home do anh sáng tác đã đạt
giải trong một cuộc thi âm nhạc của Canada. Những năm 2005-2006, thị
trường âm nhạc quốc tế vẫn là một điều gì đó khả mới mẻ đối với những
cô cậu học trò, chính vì vậy Vân Anh đã thật sự bất ngờ khi lần đầu
tiên trong đời được nghe một người khác không phải là Michael Buble thể
hiện bài hát này, hơn thế nữa, dường như câu truyện của người con trai
trong bài hát có điều gì đó đồng cảm với Quang…
Tiếng đàn ghi-ta của Quang đã khiến Vân Anh không thể dời nửa bước, cô
cứ đứng nguyên như vậy, cả người run lên nhưng không phải vì lạnh, mà
vì sự bàng hoàng…Cô dường như cảm thấy mình cảm nhận được nỗi buồn da
diết trong lòng Quang, sự cô đơn, trống trải và những nỗi nhớ quay quắt
đã được người con trai ấy hòa mình vào bái hát, nhưng Quang không thể
trở về, hay đúng hơn anh ấy chưa thể trở về một khi chưa thể đạt được
những thành công ở nơi đất khách quê người…
Tiếng hát của Quang lại tiếp tục vang lên, vẫn là những tâm sự trong
bài hát Home :
Anh vẫn còn giữ những lá thư mà anh đã viết cho em
Chỉ một hay hai dòng
“Anh khỏe. Còn em?”
Anh nên gửi chúng đi, nhưng anh biết bấy nhiêu đó thôi là chưa đủ
Những từ ngữ thô kệch và lạnh lẽo
Em xứng đáng nhận được nhiều hơn thế nữa…
Đôi mắt Vân Anh nheo lại, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng mình
Vân Anh hiểu cô thực sự muốn khóc. Trước đây, có rất nhiều các chàng
trai theo đuổi, có người tặng cô những món quà đắt tiền, có người dành
riêng cho cô cả một quán café chỉ có hai đứa, có người viết cho cô hàng
trăm bức thư, hàng trăm bông hồng…nhưng chưa một lần trái tim băng giá
của Vân Anh bị đánh gục, vậy mà hôm nay, tại sân thượng nhà mình Vân
Anh lại ước “giá như có một người đàn ông nào đó, ngỏ lời với mình bằng
một bài hát như thế này, chắc chắn mình sẽ không cầm được lòng và nhận
lời anh ta ngay lập tức…”
Khi bài hát kết thúc, những tiếng đàn ghi ta nhỏ dần rồi im bặt cũng là
lúc Vân Anh trở lại với thực tại, những cơn gió đang ngày một lạnh hơn
và khiến cô bỗng nhiên bị rùng mình, rồi sau đó tiếng ho và tiếng bước
chân của anh chàng ca sĩ khiến Vân Anh bừng tỉnh, chẳng cần suy nghĩ cô
lao vụt xuống dưới nhà khiến Quang “rùa” được phen sợ hãi, không biết
được từ nãy đến giờ mình đã bị theo dõi…
Ban đầu Quang tưởng kẻ trộm, nhưng khi lắng tai nghe kỹ tiếng dép đi
trong nhà quen thuộc và tiếng đóng cửa phòng một cách vội vã, Quang
nhận ra kẻ theo dõi mình từ nãy đến giờ chắc chắn là Vân Anh, nhưng
không hiểu sao tối hôm nay con bé lại mò lên trên này làm gì ? Và quan
trọng nhất là nó có trông thấy bao thuốc lá này hay không ??
Nghĩ bụng chắc con bé mới chỉ mò lên thôi, vả lại nếu có thấy nó cũng
sẽ không mách với ai đâu mà lo, Quang ôm chiếc đàn ghi-ta leo xuống sân
thượng, đóng cửa lại rồi mò xuống dưới phòng mình…
Đêm hôm đó, Quang trằn trọc mãi nhưng không thể ngủ được, đã rời nhà
hơn 5 năm, Quang rất muốn có một lần được trở về, có thể chẳng để làm
gì nhưng Quang muốn được ra mộ mẹ thắp nén hương để mẹ biết được rằng
hắn đã lớn khôn, đã học hành giỏi giang và mạnh khỏe như thế nào. Ngoài
ra Quang cũng muốn gặp lại bạn bè cũ, bọn Sơn tèo, Tũn lùn.. và đặc
biệt là gặp lại Lọ Lem, 5 năm đã trôi qua không biết Lọ Lem đã lớn đến
như thế nào, có hiền dịu đáng yêu không hay là…lại ngang tàng và ương
bướng như con bé Vân Anh ??(
Truyện sex
từ:
Thehe9x.mobi)
Cũng đêm hôm đó, Vân Anh cũng không tài nào ngủ được, tiếng đàn ghi-ta
và giọng hát ấm áp của Quang cứ ám ảnh cô bé mãi, có lẽ cô chưa hiểu
hết được con người của Quang và chỉ một thời gian ngắn từ đêm qua cho
đến nay thôi, cô chợt nhận thấy mình thật sự may mắn khi có Quang ở bên
cạnh, người đàn ông không họ hàng ruột thịt ấy dù ít nói, lạnh lùng và
luôn tỏ vẻ khó chịu với cô thực ra rất quan tâm, rất lo lắng mỗi khi cô
gặp chuyện, có điều cái tính cố chấp đã khiến Vân Anh không nhận thấy
mà thôi !! Bỗng nhiên sự tò mò lại càng nổi lên trong đầu Vân Anh và cô
muốn sẽ đi tìm hiểu xem Quang “rùa” là người như thế nào và tại sao anh
ta lại phải một mình đi theo anh Tâm “ma xó” đến Hải Phòng như thế này.