Trước khi
ra Hà Nội nhập học, Quang đã gặp Tâm để xin phép cho mình được trở về
nhà thắp hương cho mẹ sau hơn 5 năm xa cách. Nhìn vào đôi mắt Quang,
Tâm hiểu, em trai gã đã trở thành một người đàn ông, đã biết tự mình
vượt qua nỗi đau để hướng tới hiện tại và tương lai, nhiều lần trước
Tâm từ chối, nhưng lần này gã đồng ý.
Ngay sau khi biết được kế hoạch chuyến đi xa của Quang “rùa” – ngay lập
tức cô nàng lém lỉnh Vân Anh cũng vào phòng ôm chầm lấy ba để thỏ thẻ
ước nguyện một chuyến đi chơi xa về quê của Quang, tất nhiên ông Phi
không dễ dàng gì nhận lời, ông chỉ bị ép buộc đồng ý sau khi cô con gái
rượu thề thốt đủ điều…
Để đảm bảo an toàn cho hai anh em, ông Phi cho thêm người đi cùng với
Quang và Vân Anh, ông cũng cho mượn chiếc xe bốn chỗ của mình để Quang
đỡ phải đi tầu, vừa mất thời gian lại vừa lách nhách.
Trước khi đi, ông cũng dặn dò Quang rất nhiều và điều quan trọng nhất
đó là phải trông chừng Vân Anh, nó dù không còn bé nhưng lại vô cùng
ham chơi nên đặc biệt phải đề phòng. Ông không lạ gì vùng đất nhiều
sóng gió mà tuổi thơ của Quang và Tâm đã từng ở đó, cách đây 2 năm ông
cũng đã đi cùng Tâm về lại nơi này để chuyển hai ngôi mộ của bà Thùy và
ông Đức vào nghĩa trang thành phố, tiện cho việc chăm sóc và cũng tránh
bị thất lạc.
Đây là lần đầu tiên Vân Anh và Quang được đi xa cùng nhau, với Quang,
chuyến trở về này đối với hắn vô cùng ý nghĩa, Quang muốn thắp hương
báo tin cho mẹ và cũng muốn gặp lại những người bạn từ thủa nhỏ là Sơn
“tèo”, Công “tũn” và Lọ Lem…Trong khi đó với Vân Anh, những đồ dùng cá
nhân như kem chống nắng, đồ trang điểm, quần áo váy vóc đều được cô
mang theo cứ như chuẩn bị cho một chuyến đi chơi vậy.
Ngày xưa hai anh em Tâm và Quang đi tầu mất đến 12 tiếng thì nay đi ô
tô thời gian được rút ngắn lại chỉ còn có 8 giờ đồng hồ mà thôi.
8 giờ đồng hồ lênh đênh trên xe khiến Vân Anh mệt rã rời gục vào vai
Quang để ngủ, trong khi đó với Quang, càng về gần đến nhà, gã càng cảm
thấy những kỷ niệm xưa cũ cứ thế ùa về trong trí óc, đường phố đã thay
đổi nhiều, nhưng cũng không ngăn Quang có thể nhận ra được đường để về
nhà mình.
Tuy nhiên trước khi trở về, việc đầu tiên phải làm đó là Quang phải
nghe theo lời cô nàng quậy phá Vân Anh trước đã.
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn lớn, có lẽ cái này xây sau khi Quang
rời khỏi thành phố, hai gã đàn em của Tâm vào thuê 2 phòng, một phòng
đôi cho 3 gã đàn ông và một phòng đơn cho Vân Anh.
Chưa kịp xách valy lên tầng thì tiếng điện thoại lại rung lên, vẫn là
ông Phi gọi điện hỏi thăm cô con gái, và người ta chỉ nghe được tiếng
than ngắn thở dài của Vân Anh rồi cô nàng nhanh chóng cúp máy.
Tắm rửa xong, Vân Anh lại đòi đi ăn vì lúc này đã là 5 giờ chiều, thấy
thời gian trong ngày cũng sắp hết nên Quang cũng muốn dời chuyện thăm
nhà vào ngày mai và đồng ý dẫn cô bé đi ăn.
Cả 4 người lên xe ô tô đi về phía công viên trung tâm thành phố, sau 5
năm người ta đã sửa chữa cái công viên này khá nhiều, hệ thống đài phun
nước, ghế đá, vườn hoa và cây xanh cũng mọc lên nhiều hơn. Nhưng có lẽ
Quang không quan tâm lắm đến những điều này, cái mà gã đang nghĩ tới là
chiếc ghế đá có dòng chữ Lọ Lem không biết nó có còn ở lại công viên
này nữa không.
Chiếc xe hiệu Toyota dừng lại trước cửa nhà hàng Đệ Nhất – quán ăn mà
ngày xưa bà Thùy – mẹ của Quang từng làm việc. Ngày xưa, Quang đã từng
ao ước, có một ngày nào đó nó sẽ vào nhà hàng này một cách đường hoàng
và sai bà Hương đem toàn bộ những đồ ăn ngon nhất của cửa hàng ra phục
vụ cho nó, ngày hôm nay Quang đã làm được điều hắn muốn, duy có điều,
ước mơ được một lần mời mẹ đi ăn nhà hàng thì đã mãi mãi không bao giờ
có thể thực hiện được.
Bà Hương chủ nhà hàng vẫn đon đả ra đón khách như mọi khi, ngó thấy
biển số xe Hải Phòng, bà lại càng hớn hở hơn, Quang nhận ra bà ngay,
vẫn cái điệu bộ lả lơi, vẫn mấy cái váy hở hang như hồi cách đây 5 năm,
nhưng chắc chắn có cho tiền bà Hương cũng chẳng thể tin được là cái cậu
thanh niên bước từ xe xuống, đi cùng với một cô gái đẹp mê người, tóc
vàng chân dài, sành điệu, và lại còn có 2 bảo vệ đi cùng chính là Quang
– con trai của bà Thùy – bà giúp việc cho cửa hàng của bà ta suốt mấy
năm trước.
Quang gọi món, gã gọi rất nhiều những món ăn, cái gì ngon là Quang gọi
ra hết, trông thấy sự khác biệt của Quang so với mọi ngày, ngồi bên
cạnh, Vân Anh cảm thấy có điều gì đó ngạc nhiên.
Giờ đây Quang không còn là hắn của tuổi 18 nữa, hắn đang trở về là
thằng bé lớp 6 con nhà nghèo, lần nào cũng chỉ biết đứng bên ngoài nhìn
khách ăn ngon lành những con tôm, con cá…
Quang ăn rất nhanh, ăn rất nhiều, ăn như một kẻ chết đói, điều này
khiến Vân Anh cảm thấy lo sợ, cô bé sau những phút kinh ngạc cũng đã
tìm được cách để ngăn Quang lại, lúc này mồ hôi trên người Quang đổ ra
như tắm, cái tuổi thơ nghèo đói và hèn hạ của hắn vừa hiện về đúng như
những gì anh Tâm đã từng dự báo, và nếu không thể tự mình vượt qua được
những nỗi đau và những mặc cảm này, Quang sẽ chẳng bao giờ có thể lớn
lên.
Vân Anh lấy khăn ướt lau mồ hôi ở tay cho Quang, cô biết có điều gì đó
vừa xảy ra với người con trai của mình, nhưng cô chưa tiện hỏi vào lúc
này…Có vẻ như mảnh đất này chứa đựng những điều bí mật kinh khủng nào
đó của Tâm và Quang…
Đêm hôm đó, trằn trọc không thể ngủ được sau khi chứng kiến những sự
thay đổi đáng sợ của Quang, Vân Anh nhắn tin sang cho người yêu :
- Anh ngủ chưa ? anh có còn bị mệt nữa không ?
Cũng giống như Vân Anh, Quang vẫn không thể ngủ được trong lần trở về
này, gã cứ trằn trọc mãi, hết quay ngang rồi lại quay dọc, không biết
có nên trả lời tin nhắn của Vân Anh hay không, cuối cùng suy nghĩ mãi,
Quang cũng cầm máy lên :
- Em ra ngoài được không ? Mình đi dạo một lát…
Vân Anh xuất hiện ở tiền sảnh khách sạn nơi mà Quang đã đứng đợi từ lúc
nào, cô bé mặc trên người chiếc váy ngủ khá mỏng làm lộ ra những đường
cong đẹp mê hồn của một cô gái tuổi 16. Đôi chân thon dài cùng mái tóc
xõa ngang vai và làn da trắng nõn nà, có thể nói bọn nhân viên lễ tân
chưa bao giờ được đón một vị khách nào đẹp hơn thế ở cái khách sạn này.
Quang và Vân Anh long dong ở quảng trường nơi những ngọn đèn điện vẫn
còn chiếu sáng, mùa hè người dân ở nơi đây thức muộn và dậy sớm nên
đường phố vẫn còn người qua lại, đi một đoạn dài, Quang mới cất tiếng
nói đầu tiên :
- Cái nhà hàng mà anh dẫn em và mọi người vào ăn lúc chiều nay…em có
biết nó có kỷ niệm gì với anh không ?
Vân Anh vẫn nắm chặt tay Quang, đôi mắt ngó sang người yêu chờ đợi câu
trả lời cho những thắc mắc của cô :
- Nó là nơi mà ngày xưa mẹ anh từng làm việc, bà làm giúp việc ở đó,
nhặt rau, rửa bát, dọn bàn ghế, lau chùi bếp…tất cả những gì mà bà chủ
nhà hàng yêu cầu…
Vân Anh mím môi, đôi mắt đượm buồn…
- Mọi người kể lại, có lần mẹ anh bị ốm – nhưng bà Hương chủ nhà hàng
vẫn ép mẹ anh đi làm, nếu không mẹ sẽ bị đuổi việc, dượng anh thì cả
ngày rượu chè say xỉn, tất cả các việc chi tiêu trong nhà đều phụ thuộc
vào số tiền công ít ỏi của mẹ, và vì thương anh, mẹ lại tiếp tục đi làm…
Đi một đoạn nữa, Quang lại kể tiếp câu chuyện:
- Sau khi mẹ anh mất, mọi người nói, mẹ anh bị lao lực, bà đã làm việc
quá sức, cả ngày quần quật ở quán, đêm về lại không ngủ để ngồi đan
khăn và áo cho khách…tất cả cũng chỉ để mong anh được đi học và được ăn
no…
Đôi tay của Vân Anh run run, từ nhỏ cô bé đã sống sung sướng, dù mẹ mất
sớm nhưng bù lại cô được một ông bố giầu có uy quyền làm chỗ dựa nên
hầu như chẳng bao giờ phải lo nghĩ một điều gì.
- Anh đã từng hứa với mẹ, sau này sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền và sẽ
mời mẹ ăn một bữa thật thỏa thê tại cái cửa hàng này, nhưng lời hứa đó
anh sẽ không bao giờ thực hiện được nữa rồi…
- Em hiểu rồi, em hiểu tâm trạng của anh lúc đó rồi…em…em thương anh
lắm…
Quang rùa quay sang, nắm nốt tay còn lại của Vân Anh, dí trán của mình
vào trán của cô bé, lúc này đôi mắt của hai đứa đã nhìn thẳng vào mặt
nhau, hơi thở đã ở sát bên nhau :
- Em hiểu gì về anh mà đòi thương anh ? Quang hỏi giọng đầy nghiêm nghị
- Em ..không …cần… hiểu, em.. tin.. vào ..những… cảm ..nhận… của.. mình
– Vân Anh trả lời với giọng nói thều thào nhưng cũng rất mạnh mẽ…
- Cảm nhận như thế nào em nói anh xem ? Quang lại tấn công !
- Đây cảm nhận đây….
Dứt lời, cô bé nhún lên một bước, ngay lập tức đôi môi hình trái tim
xinh xắn của vịt con lại chạm vào môi xấu xí của gã Rùa đen, giữa ngã
tư đường, ở một nơi đất khách quê người, Vân Anh gạt bỏ đi tất cả mọi
điều có thể xảy ra trên thế giới vào lúc này, cô chỉ quan tâm đến Quang
và niềm tin vào tình yêu của mình mà thôi, và trong tình yêu thì những
nụ hôn chính là hiện thân của điều đó.
Quang “rùa” cũng vòng tay ôm lấy Vân Anh, đôi bàn tay thô dáp khẽ xoa
nhẹ lên mái tóc của cô bé…Với những người đang mất phương hướng và có
phần sợ hãi, chỉ có tình yêu mới giúp họ có thể tự tin để bước tiếp…Cảm
ơn em, cảm ơn Vịt con !
•
Home-Truyện sex
---#---
•
Người vợ đẹp
•
Cô bé Gamer(Nạn
nhân tình dục)
•
CHỊ THẢO 2
•
TỘI LỖI 2
•
Cuộc
đời anh phóng viên trẻ
•
Đêm mưa
•
Chuyện sờ
soạng,nhìn nén
•
Tâm sự người
đàn ông(Nữ cấm vào..)
•
17 bẻ gãy sừng
trâu(loạn luân)
•
Em gái người yêu
•
Em hàng xóm
•
Chuyện dâm vợ
chồng
•
Đồng Nghiệp
•
Anh Chồng Tôi(truyện
ngắn)(thật 100%)
•
Nữ cảnh sát
dâm đãng(Truyện ngắn-loạn luân)
•
CHUYỆN NHÀ CÔ NGA
•
RANH GIỚI(Cực
hay)
•
GEN CAVE
•
My
Life(Ngày hôm qua đã từng...)(truyện tự kể đặc sắc..)
•
Chạy trốn(Truyện
dài)
•
1 chuyện khó quên(Tự
truyện)
•
Truyện ở
khu vườn nhà Ông Tiện(nhẹ nhàng trốn quê..)
•
Chỉ tại con chó đẻ(Tự
truyện)
•
YESTERDAY(Hôm
qua-học sinh,kinh điển)
•
Gái văn phòng
•
Những
mối tình trong trại cai nghiện
Tag: Mảnh
ghép tình yêu