Sáng hôm
sau thức dậy ! Quang dẫn cả đoàn đi ăn sáng ở khu phố Vườn hoa, đây là
nơi mà ngày xưa chị Lan “sex” hay dẫn hắn đi ăn quà linh tinh mỗi buổi
chiểu rảnh rỗi, từ khu phố này, chỉ cần đi bộ thêm một đoạn là sẽ về
đến con hẻm nơi dẫn vào sân bóng, con hẻm đó cũng là nơi mà ngày xưa
Tâm “ma xó” đã từng cứu nó với thằng Sơn “tèo”…
- Trời !! Anh kể thật không vậy ? Lừng lẫy như anh Tâm mà phải ném gạch
thật hả ? Vân Anh bật cười trước câu chuyện ngây ngô hồi nhỏ của Quang
và pha lia gạch cứu nguy của anh Tâm..
- ủa ? thế em quên là cái hôm sinh nhật em, anh cũng ném gạch đấy thôi,
anh không học anh Tâm thì học ai nào ??
- Không thể tin được là hồi bé anh nghịch đến như vậy…
Dứt câu nói của Vân Anh là sự xuất hiện của con hẻm dẫn vào khu lao
động nghèo. Sau nhiều năm với bao thay đổi, không ngờ con hẻm này vẫn
chưa bị người ta quên lãng. Quang mở cửa xe bước xuống trước tiên.
5 năm – đã 5 năm trôi qua, bây giờ nó mới được trở về nơi gắn bó với
tuổi thơ, nơi cuộc sống trước đây tuy nghèo nhưng luôn vui vẻ với bạn
bè và hạnh phúc với tình yêu của người mẹ tần tảo sớm hôm.
Quang đứng chống hai tay vào bên sườn, nó đang hít hà bầu không khí
thân thuộc nơi đây, cảm nhận như mọi thứ thơ bé đang trở về bên cạnh,
hơn lúc nào hết, giờ đây sao nó thèm được tắm ở cái bể nước, thèm được
đá một trận bóng, thèm được ăn một bát canh cá mẹ nấu…
Quang nhìn xuống chân mình, chiếc bóng của Vân Anh đã xuất hiện ở phía
sau, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nắm lấy tay nó, kéo hắn trở về với
thực tại…
Cả 4 người tiếp tục tiến bước, đi qua con hẻm dài khoảng 50m…
- Hết đoạn này, em sẽ được trông thấy một khoảng trời mênh mông. Quang
hồ hởi khoe với Vân Anh…
Nhưng khi những bàn chân đầu tiên tiếp xúc được với ánh sáng, Quang đã
không còn tin vào mắt mình, mọi thứ đã đổi thay…
Trước mắt hắn lúc này là một khu phố ăn uống với đông đúc người qua
lại, cái sân bóng ngày xưa có lẽ đã bị người ta san bằng đi rồi lát xi
măng lên trên và trở thành vỉa hè cho những người bán hàng. (
Truyện sex
từ:
Thehe9x.mobi)
Quang nheo mắt, cái miệng cứ há hốc ra chứng kiến những thay đổi sau 5
năm ở nơi đây, theo trí nhớ, gã băng qua một con phố, đi sâu vào khu
xóm nghèo nhà mình, nhưng càng đi, Quang càng không thể nhận ra được
nữa, mọi thứ xưa cũ đã biến mất, những ngôi nhà tranh vách nứa ngày xưa
đã không còn, thay vào đó là những ngôi nhà mái bằng, những quán ăn,
những tiệm cắt tóc, hiệu cầm đồ, internet…
Mọi ký ức – mọi kỷ niệm bây giờ mất sạch, Quang bàng hoàng, bủn rủn cả
đôi bàn chân, hắn bèn ngồi lại một quán nước, hỏi chuyện ông cụ chủ
hàng :
- Ông bán nước ở đây lâu chưa ạ ?
Ông cụ rót ra mấy cốc nước trà đá, nhìn Quang và mấy người đi xung
quanh, chắc đoán được không phải là người nơi này :
- Ông bán cũng được gần 2 năm rồi, kể từ hồi người ta phá cái khu này
đi để xây khu tái định cư.
- Ai phá cái khu này đi hả ông ? Quang tiếp tục hỏi..
- Thì chính quyền thành phố phá chứ ai phá, đất này nằm trong diện quy
hoạch mà.
- Vậy ạ ! Thế ông có biết những hộ nghèo sống ở nơi đây thì họ đã đi
đâu rồi không ạ ?
- Ông không biết, hình như nghe nói dạo đó họ cũng phản đối dữ lắm,
nhưng không nhà nào có giấy mua bán đất với sổ đỏ nên đành chịu, hầu
như bỏ đi xứ khác làm ăn hoặc về quê hết rồi. Mà cháu có người quen
trước sống ở khu này à ?
- Dạ ! Vâng ạ ! Hồi bé cháu từng sống ở đây…cũng 5 năm rồi cháu mới
quay lại nơi này…
- 5 năm thì lâu lắm rồi, khu này giờ là trung tâm thành phố, người ta
mua đất xây nhà, người ở khắp mọi nơi chuyển đến đây sinh sống, giờ
cũng đông hộ dân lắm rồi…
Quang không hỏi thêm gì nữa, đôi bàn tay nâng cốc trà đá lên uống một
ngụm cho mát dạ, như vậy là tất cả hàng xóm láng giềng ngày xưa đã
chuyển đi hết, không biết bọn thằng Sơn, thằng Công theo bố mẹ chuyển
đi đâu rồi, còn ở lại thành phố này hay là đã về quê…
Vân Anh nãy giờ ngồi nghe, cũng hiểu ra một phần câu chuyện, càng hiểu,
cô càng cảm thấy thương cho Quang hơn ! như vậy là vùng đất gắn liền
với tuổi thơ của anh ấy đã không còn nữa, Quang giờ đây như một người
cô độc, nơi này không còn là nhà, và Hải Phòng thì lại càng không !
Gửi tiền ông cụ xong, cả 4 người lại quay ra xe, con hẻm này dính bở
tường với mấy khu nhà trên phố nên người ta không phá đi, nó trở thành
đường thứ hai ra vào khu phố tái định cư, chứ bình thường chẳng mấy ai
đi đường này làm gì, người ta đã làm đường, mở lối đi ở phia trên, nếu
vậy thì căn nhà gỗ với bãi sắt vụn của anh Tâm chắc cũng bị phá đi rồi.
Quang chống tay lên thành xe, đăm chiêu ngắm nhìn tất cả lại một lần
nữa trước khi sẽ lại rời xa nơi này, và lần này, Quang biết có thể sẽ
không phải là 5 năm, mà sẽ là 10 năm, 20 năm hoặc mãi mãi Quang sẽ
không trở về nữa…Nếu có về, hắn cũng chỉ ra một thắp hương cho mẹ mà
thôi…
2 năm trước, anh Tâm và ông Phi đã trở về thành phố này, có lẽ anh Tâm
đã biết chuyện người ta đã phá bỏ mọi thứ để xây khu nhà ở mới, nhưng
không hiểu vì sao anh ấy lại không nói gì với Quang…
Cũng may là ông Phi và anh Tâm đã kịp chuyển hai ngôi mộ của ông Đức và
bà Thùy vào nghĩa trang thành phố để tránh thất lạc và tiện hơn cho
việc thăm nom, chăm sóc. Hôm đi gọi hồn, xem bói, ông Đức đã hiện về,
mong muốn mồ mả mình không bị đụng chạm nhiều, và ông vẫn muốn ở lại
thành phố này, không muốn trở về quê, nơi có quá nhiều kỷ niệm đau
thương với ông. Nghe theo lời bố, Tâm đã làm theo ước nguyện của ông
Đức.
Hôm qua, Tâm cũng đã có gọi về cho ban quản lý nghĩa trang, nhờ họ chỉ
đường cho Quang và Vân Anh biết chỗ ở mới của ông Đức và bà Thùy chứ
nếu cứ đi tìm từng ngôi mộ một thì có lẽ phải mất vài ngày.
Cuộc đời âu cũng lạ, hai con người không quen không biết, một người
chết vợ, người kia mất chồng, đều là những người tha hương cầu thực chỉ
mong một cuộc sống yên bình no ấm, đều có độc nhất một đứa con trai
nhưng lại không sống khỏe mạnh để chăm lo cho chúng nó, giờ đây hai ông
bà đang nằm cạnh nhau, nếu có thể giúp đỡ và chăm sóc được cho nhau thì
tốt quá.
Quỳ gối xuống ngôi mộ của mẹ mình, Quang thắp nén hương, đốt nhang, hòa
rượu…sau 5 năm, đứa con trai nghịch ngợm, lười nhác và học dốt đã quay
trở về, trở về để báo tin cho mẹ biết, hắn đã 18 tuổi, đã thi đậu Đại
Học và sẽ là sinh viên một trường kinh tế…
Hôm nay, Quang không khóc – hắn không muốn bà Thùy chứng kiến những
giọt nước mắt yếu đuổi, con nít và thiểu bản lĩnh của một gã đàn ông,
hắn muốn mẹ trông thấy hắn thật khỏe mạnh, thật giỏi giang…
Có thể Quang không khóc – nhưng đứng đằng sau hắn, cô nhóc Vân Anh lại
rơi những giọt nước mắt...cô thầm cảm ơn bà Thùy, cảm ơn người phụ nữ
nhân hậu đã sinh thành và nuôi dưỡng một người con trai tốt bụng, dũng
cảm, và tình nghĩa…
“… cảm ơn bàc, đã mang anh Quang đến cho cháu, cháu xin hứa với bác,
cháu sẽ không bao giờ để anh ấy phải buồn, phải cô đơn, cháu sẽ luôn ở
bên cạnh, luôn yêu thương và sẻ chia mọi điều với anh ấy, như những gì
mà bác luôn mong anh ấy có được…”
Quang định ở lại lâu hơn thêm một lúc nữa, nhưng những cơn gió giật,
màn đen của những đám mây u ám kéo về báo hiệu sẽ có một cơn mưa bất
chợt khiến hắn và Vân Anh phải nhanh chóng quay lại xe để trở về khách
sạn. Ngồi trên xe, tinh thần đã sảng khoái trở lại, Quang bắt đầu trở
về là chính mình :
- Lúc nãy ở bên mộ mẹ anh ! em nói lầm bầm gì vậy ? có phải xin xỏ điều
gì không ?
- Ai thèm xin gì cho em ! Em chỉ xin cho anh thôi !!! Vân Anh bĩu môi
- Xin cho anh ?? Quang trợn mắt – khiếp, thế em xin gì thế ? Nói anh
xem nào ?
- Ô hay ! sao em lại phải nói cho anh ? Em xin toàn điều bí mật, chỉ có
mẹ anh mới biết được thôi…
- Á à…tôi đoán không nhầm, là có người nói với mẹ tôi là sẽ thương yêu
tôi đây mà…
- Ai…ai nói…Vân Anh đỏ mặt !!
- Đấy, mũi em đỏ ửng lên rồi kia kìa, em ngốc lắm, không giấu được anh
đâu…
- Aaaaaaa !!! gã rùa kia !! ta ghét ngươi, ta ghét ngươi….
Cơn mưa rào đáng ghét, dự định chiều nay sẽ dẫn Vân Anh đi chơi một
vòng quanh thành phố, rồi đến 6 giờ tối sẽ đi ăn cơm, về trả phòng và
tất cả sẽ lên đường về lại thành phố Hải Phòng, thế mà mưa suốt khiến
tất cả chẳng đi đâu được, cứ loanh quanh ở cái khuôn viên khách sạn
này. Ông Phi thì gọi điện hỏi thăm Vân Anh suốt, chả để cho cô bé yên…
Đứng ngoài lan can trông ra bên ngoài ngắm mưa, Quang bất chợt trông
thấy một đám con nít hình như đang đạp xe trong mưa, trông chúng thật
tinh nghịch và đáng yêu, dường như có cả một cô bé mặc váy trắng đang
ngồii sau chiếc xe đạp nữa…Cô bé ấy đang cười rất hồn nhiên, nhưng rồi
bất chợt, cô nhóc ngoái đầu lên lan can tầng 3 của khách sạn, đôi mắt
nhìn thẳng vào Quang, không chớp !!!
Quang giật mình suýt đánh rơi chai nước Lavie khi nhìn vào đôi mắt ướt
nhòe trong mưa ấy – cô bé mặc váy trắng đó !!! sao giống Lọ Lem đến lạ
lùng…
Nghĩ đến đây, Quang ném chai nước vào sọt rác, phi xuống tầng 1, không
nói gì với hai gã bảo vệ và Vân Anh…Nhưng khi hắn ra đến cửa thì đám
nhóc đã đi mất tự lúc nào…
Linh tính mách bảo có một điều gì đó, mơ hồ mà Quang không biết nó là
gì, gã nhở một nhân viên khách sạn, bấm số gọi taxi…
Chiếc xe chở Quang đi theo hướng công viên, về tới căn nhà bán kem của
bạn thằng Sơn “tèo” ngày xưa, nơi này sau 5 năm cũng không thay đổi là
bao nhiêu. Chỉ có những căn nhà cấp 4 được thay thế bằng những khu nhà
tầng khang trang.