Phần 17
Thiệt tình tui cũng không mong chờ sẽ thu được kết quả gì khả quan cho
lắm. Công ty người ra vô nườm nượp, khó có mấy vụ nóng bỏng xảy ra như
tưởng tượng của mấy cha nội vừa comment phía trên đâu nha. Thứ gì đâu
tối ngày nghĩ chuyện đen tối không! Sao không vô trang web sex mà coi
cho đã, bày đặt vô lauxanh làm gì trời?
Có điều, tôi ăn cơm cũng hổng thấy ngon miệng chút xíu nào. Tính tôi
vốn tò mò, dù không hy vọng nhiều nhưng hy vọng ... ít ít thì cũng có
chớ bộ. Hồi nãy mới mở miệng kêu đi tới 12h cho con nhỏ quỷ yên tâm,
muốn làm gì thì làm, ai dè mới 11 rưỡi đã ăn xong xuôi hết trơn hết
trọi. Tôi ngán ngẩm kêu thêm ly cafe, ngồi nán thêm một lúc nữa. Lâu
lắc gì đâu.
Về tới phòng, ngó mặt con nhỏ tỉnh rụi. Dòm coi quần áo nó có xộc xệch
gì không, ngó cả xuống đất coi có cái bao cao su dùng rồi nào ném ở
dưới không, rốt cuộc chẳng có gì hết ráo. Nản toàn bộ. Con nhỏ thấy tôi
về, phủi đít đứng dậy, lẳng lặng bước đi ăn cơm không thèm nói qua với
tôi một tiếng. Bực à nha. Nhưng cũng hên, con quỷ này đi khuất mắt,
phòng còn có mình tôi. Nở một nụ cười gian ác, tôi rút dây cắm vô cây
viết, đầu kia nối vô máy tính. Tèn ten!
Cái camera chiếu ngay chóc chỗ con nhỏ ngồi. Từ chỗ tôi qua tới chỗ nó
chỉ tầm 1m nên nhìn nét căng. Hồi hộp dữ dội nha. Tôi dán mắt lên màn
hình, dỏng tai nghe động tĩnh ngoài cửa. Có động một cái là bứt dây bỏ
cây viết vô túi lại liền, chúa mới phát hiện ra nổi. Ủa mà sao con quỷ
cái này nó ngồi hoài vậy trời? Tôi tưởng nó giục tôi ra ngoài để ở
trỏng nó có công chuyện gì dữ dội lắm, ai dè nó hết coi báo lại nghe
điện thoại, hết nghe điện thoại lại soi gương. Nản ghê luôn. Tính cất
luôn cây viết đi cho đỡ bực dọc, ai dè thấy màn hình đổi màu, sáng lên
trông thấy. Kiểu này chắc có ai mở cửa phòng đó nha. Tim tôi đập mạnh
một hồi. Cha béo hói chim ngắn chớ không có ai vào đây nữa. Từng dây
thần kinh trong đầu tôi muốn căng ra, mắt chăm chú ngó vô máy tính. Ai
dè ... thằng quỷ bên kỹ thuật lóc chóc mang giấy tờ tới hỏi con nhỏ cái
địa chỉ nhà. Thiệt tình, muốn chửi thề quá đi!
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)
Bực dọc ngó chằm chặp vô cái màn hình, muốn đập một cái cho nó bể luôn,
lại thấy con nhỏ hí hoáy móc điện thoại ra. Lại buôn chuyện nhảm nữa
chắc luôn - tôi thở dài xuôi xị. Tưởng vớ được con cá bự, ai dè chờ
muốn nín thở cả buổi quay được cảnh con quỷ ... hổng làm gì hết trơn.
Tôi uể oải buông dài người ra ghế, nghe cái giọng ẽo ợt của con nhỏ
vọng ra trong loa:
- Anh hả, em nè. Ăn cơm chưa đó? Ráng ăn cho ngoan nha, em thương!
Rùng mình nha. Sao nghe con nhỏ nói tôi lại tưởng tượng ra cảnh lão béo
hói đang quấn cái tã giấy, cầm bình sữa trẻ em mút chùn chụt là sao?
Tính với tay tắt loa đi, nhưng cũng hên, tại tôi làm biếng ngồi dậy nên
thôi bỏ. Giọng con nhỏ lại chuyển qua tông nũng nịu:
- Tối nay em tới anh mà. Thằng cha hói đó phải về với vợ con, đâu có
làm phiền tụi mình buổi đêm được.
Tôi ngồi phắt dậy. Vụ này hay à nha. Người hói có sừng - phen này có
khi lão Sinh lên mục chuyện lạ Việt Nam chớ không phải giỡn! Ngó lên
cái màn hình, mặt con nhỏ cười đầy vẻ dâm tà, cái mỏ trề ra:
- Bày đặt ghen tuông nữa. Em khùng hay sao mà thích cha nội đó. Thứ gì
đâu bụng phệ chim ngắn ngủn, có khi còn chưa bằng phân nửa anh nữa đó.
Lạnh toát người nha. Không dè bí mật công ty bị tôi phát hiện ra lãng
nhách: trưởng phòng nhân sự chim chỉ dài cỡ 9 cm. Vụ này đồn ra ngoài,
uy tín công ty chắc bể show luôn đó. Lại nghe con nhỏ nũng nịu:
- Thôi mà, nốt vài bữa nữa xong việc, em bai bai thằng chả liền ha. Em
cũng mắc ói lắm chớ bộ, nhưng phải ráng nè. Thằng chả mới hôm qua dắt
em đi xem đất đó, đồng ý mua rồi chỉ còn đợi làm giấy nữa là xong...
Quá nể đó nha. Có miếng thịt cỡ bàn tay đầy lông mà con nhỏ đổi ngang
được miếng đất, thiệt tình đầu óc kinh doanh của nó Warren Buffet cũng
về nhì luôn. Đang còn thổn thức vì tài năng của con nhỏ quỷ, lại thấy
nó cười khanh khách coi bộ khoái chí dữ lắm:
- Anh khùng hả? Thằng chả sức mấy làm em có bầu thiệt được. Thứ chim
ngắn ngủn đó coi chừng mấy đứa con trong nhà lão cũng là con hàng xóm
đó anh. Em dọa lão thôi, ai dè lão sợ quýnh lên...
Ngất xỉu nha. Không dè cái chiêu xưa như trái đất này cũng gạt được lão
già dê đó. Không lẽ trước giờ tôi lầm hết trơn sao?
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)Tôi
cứ chắc mẩm rằng mấy cha đầu hói IQ phải cao dữ lắm, không dè lão này
làm tôi hố cái roẹt. Nhưng ngó cái kiểu hồ ly của con nhỏ này, cộng cái
thời gian nó bỏ ra chăn dắt lão già chắc cũng không phải ít, tôi nghĩ
mọi chuyện cũng không đơn giản cỡ vậy. Ăn được của lão già này miếng
đất cũng không ngon lành như ăn cơm gà vậy đâu nha.
Đang còn đăm chiêu suy nghĩ, thấy con nhỏ dạ dạ vài tiếng rồi cúp máy.
Cúp xong bấm tiếp đợt 2, cái giọng ỏn ẻn lại vang lên nũng nịu:
- Dê cụ của em hả? Em xong việc rồi nè, qua ăn trưa với hai mẹ con em
đi...Dạ, thằng cha nhà quê đó đi rồi em mới dám gọi anh như vầy mà. Mà
nè, anh đuổi việc thằng chả đi được không, tối ngày ngồi lo dòm lom lom
vô mông em, khó chịu gì đâu!
Mắc ói đó nha. Con nhỏ này thiệt tình vừa gian lại vừa mắc cái tính
điêu toa, tôi dòm mông nó có một lần nó kêu dòm hoài. Đang tính chửi
thề một câu thì cửa mở cái roẹt. Tôi thò tay lẹ vô gầm bàn, rút dây,
cầm cây viết trên tay làm bộ chống cằm suy nghĩ. Con nhỏ gian ác mặt
tỉnh bơ đi vô, không thèm ngó tôi một cái, đi thẳng về chỗ ngồi. Nhưng
tôi không thèm giận dỗi nó chi cho mệt người. Lần này mày xong rồi, con
nhỏ quỷ!