Phần 30
Nhỏ Huyền về sớm hơn tôi nghĩ. Con nhỏ tất bật đẩy cửa phòng, mồ hôi
còn rịn lấm tấm trên gương mặt. Nhìn tôi, nhỏ nhoẻn miệng cười, chìa ra
mấy viên thuốc:
- Em mua cho anh trước rồi mới đi ăn. Anh uống đi không mệt.
Thiệt tình cuộc đời tôi cái gì cũng biết hết trơn, trừ mắc cỡ, nhưng
lúc này mặt mũi tôi cũng đỏ nhừ. Tính xạo con nhỏ chút xíu để có thời
gian đùa nghịch với con nhỏ kia, ai dè nhỏ cuống lên chạy đi mua thiệt,
cơm cũng bỏ chưa có kịp ăn. Con nhỏ thấy mặt tôi đỏ lựng, lo lắng áp
tay lên trán:
- Ủa anh Long sốt hả? Sao mới hồi nãy còn khỏe re mà. Chắc anh bị cảm
rồi đó. Em chạy đi mua dầu cho anh xức ha?
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)
Mặt tôi có dày cỡ Vạn Lý Trường Thành cũng không thể để con nhỏ làm vậy
tiếp được. Hoảng hốt nắm tay con nhỏ kéo lại, thấy con nhỏ khẽ rụt tay
ra khỏi tay mình ngượng nghịu, tôi gãi đầu gãi tai cười trừ:
- Tại anh buồn mấy việc nên nhức đầu chút xíu mà. Em khỏi lo đi. Để anh
đi mua đồ về tụi mình ăn ha. Anh cũng đói bụng quá rồi nè.
Không để con nhỏ kịp từ chối, tôi chạy ra khỏi cửa lẹ như vận động viên
điền kinh. Không hợp với style người bịnh lắm, nhưng đối diện với con
nhỏ hồi nữa chắc tôi biến thành thổ dân da đỏ quá. Thiệt tình điều tôi
ngại nhất không gì khác là lừa mấy nhỏ ngây thơ hiền lành cỡ vậy, còn
riêng với tụi quỷ cái thì khác à nha.
Bưng 2 suất cơm đầy tú hụ về phòng, tôi đưa nhỏ một hộp, hộp còn lại mở
ra ăn ngon lành. Lao động quá sức mất nhiều năng lượng dữ dội chớ bộ!
Con nhỏ ngó tôi ăn chằm chặp, la:
- Anh bịnh mà sao ăn dữ vậy anh Long?
Sao không lo ăn đi dòm tôi hoài chi vậy? Tôi lúng búng nuốt miếng cơm
trong miệng, gật gù:
- Chắc tại thuốc em mua tốt, anh uống vô thấy đỡ liền.
Con nhỏ chúm chím cười. Không hiểu tại nó biết tôi xạo hay nó cười vì
sung sướng, tưởng thuốc nó mua công hiệu thiệt. Nếu vì lý do thứ 2, cái
công ty thuốc con nhỏ vừa mua hoàn toàn có thể tranh giải Nobel y học
đó nha.
Tầm chiều trời lại lất phất mưa.
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)Tôi
ghét mưa kì lạ, mà hầu như dân công sở ai cũng vậy hết trơn. Đâu có ai
khoái trá gì cái vụ đi lếch thếch dưới mưa, lát về quần áo ướt nhẹp, xe
cộ dơ hầy. Tôi đứng ngoài hành lang nhả khói mù mịt, ngó lên trời chán
ngán. Lát tan tầm chắc kiếm đại cái taxi về quá, xe bỏ lại công ty luôn
mai kêu mặt mụn chở đi làm. Trời mưa buồn bã, khách hàng cũng mải làm
tình hay sao đó mà nguyên buổi chiều không ai gọi điện càm ràm hết
trơn. Thiệt tình thời tiết như vầy chỉ chui trong chăn với ghệ là ngon
lành nhất, hèn chi tụi tôi có một bữa rảnh thấy ớn.
Tan sở mưa còn dữ dội hơn, ào ào như trút. Con nhỏ Huyền đứng tần ngần
kế tôi, than:
- Mưa lớn quá, sao về giờ anh?
Tôi tặc lưỡi:
- Không có sao đâu em. Chắc tới tối nó tạnh liền.
Con nhỏ nguýt tôi rát rạt:
- Vậy còn em trai em bộ bắt nó nhịn đói hả?
Tính kêu thứ quỷ đó lo gì nó đói, nó đói bụng nó tự khắc đi ăn cướp
liền, nhưng ngó ánh mắt trìu mến của con nhỏ khi nhắc về đứa em trai,
tôi nín thinh luôn. Thiệt tình với kiểu đàn bà ngó thấy con mèo con bị
bỏ ngoài đường cũng ráng nhặt về nuôi, dù lo cho bản thân mình còn cực
thì chẳng có lý do gì để ghét bỏ đứa em trai ruột thịt. Dù thằng quỷ ấy
trâng tráo không thua gì tôi thời trai trẻ.
Đợi hoài không thấy ngớt, con nhỏ coi bộ sốt ruột dữ. Đi đi lại lại mấy
vòng, nhỏ quyết định cái rụp:
- Anh cho em mượn cái áo mưa, em chạy qua đường mua tạm cái dù. Tối
rồi, thằng nhỏ đâu biết nấu nướng gì đâu, chắc giờ nó đói dữ lắm rồi đó.
Tôi á khẩu. Bộ em nó mới học lớp 2 hay lớp 3 hả? Thanh niên 18 tuổi còn
không biết đường đi cua gái để gái nó nấu ăn cho, thứ gì cũng trông chờ
chị là sao? Mà con nhỏ cũng ngộ thiệt, mưa như trút nước vầy cầm cái dù
khác gì đội mũ, tránh sao nổi ướt. Tính cản nó mà ngó gương mặt nó, tôi
biết cản không nổi. Thở dài xuôi xị kêu:
- Đợi anh xíu nha, anh gọi taxi đưa em về.
Mắt con nhỏ trợn ngược:
- Anh có biết từ đây về nhà em bao xa không mà kêu taxi? Anh không có
được lãng phí vậy, em không đồng ý đâu nha.
Tôi đưa bộ mặt đưa đám ra, đau khổ nói:
- Không có, anh có thằng bạn làm taxi dù.
Lủi ra xa móc điện thoại gọi cho mặt mụn. Con quỷ coi bộ đang ngái ngủ,
ngáp một cái thật dài, lè nhè:
- Chuyện gì vậy đại ca? Em đang ở nhà đại ca đó, không có đi đâu đâu mà
kiểm tra.
Kiểm cái đầu mày ấy. Tao rảnh dữ vậy sao. Thì thào vô trong máy:
- Lấy xe qua đón tao. Nhớ kêu mày làm taxi dù nha thằng mặt mụn. Nhớ đó.
Mặc xác thằng quỷ nhảy dựng lên vì mất nét, tôi cúp máy cái rụp. Thứ nó
làm gì có nét mà mất.
15 phút sau, con xe mới kính coong của thằng quỷ đỗ cái xịch ngay vỉa
hè. Nó hạ kiếng ngó nghiêng kiếm tôi. Thiệt tình thằng này ngu hết chỗ
nói, kêu lái taxi dù mà bày đặt đeo kiếng Ray Ban, đầu vuốt gel mới ác
ôn. Lầm bầm chửi thề mấy tiếng, rồi cũng đành lôi con nhỏ đang nghệt
mặt vô trong cái xe bóng lộn. Con nhỏ kinh ngạc cũng phải. Nhỏ tới lớn
tôi chưa thấy thằng cha lái taxi dù nào chạy Mer E hết trơn.
Bước vô xe đã thấy thằng quỷ ngồi chễm chệ, quần áo hàng hiệu, dầu thơm
xực nức. Tui cũng muốn đi làm taxi dù giống nó quá. Làm mặt dày lôi con
nhỏ vô, chỉ nó kêu:
- Bạn anh đó. Nó trước lái taxi dù, giờ đi lái xe cho giám đốc doanh
nghiệp.
Thằng quỷ coi bộ ủy khuất, dù được nâng mức từ taxi dù lên tài xế riêng
cho giám đốc cũng coi bộ chưa cam lòng. Dân chơi Hà Nội mà bị xuống cấp
dữ vậy trước mặt gái, nó chưa khóc tôi còn mừng đó. Con nhỏ coi bộ
không quen với cái nội thất sang trọng trong xe, rón rén ngồi xuống ghế
như sợ cái thảm lót bị đau, lí nhí:
- Em cảm ơn anh nha. Phiền anh ghê.
Quỷ mặt mụn ngó thấy gái bao nhiêu mặc cảm bay mất tiêu, nở một nụ cười
nham nhở:
- Anh phải cảm ơn em mới đúng. Mấy khi có cô gái đẹp như em ngồi vào xe
của anh đâu.
Cái mõm đang tía lia chuẩn bị phun châu nhả ngọc, ngó thấy cái ánh mắt
giết người của tôi, nó đau khổ rồ ga lượn đi, miệng lẩm bẩm:
- Nói có tí xíu bày đặt dòm thấy ớn!
Hẻm nhà con nhỏ có chút xíu, xe không vô được tận nhà. Tôi lấy cây dù
trong xe mặt mụn, đưa con nhỏ vô trong. Cũng hên mưa ngớt dần, hai đứa
chạy mấy bước là vô tới hiên nhà. Con nhỏ ngó nghiêng một hồi, kêu:
- Chắc thằng nhỏ đói quá chạy đi ăn rồi. Thôi anh về đi ha, muộn rồi.
Em cảm ơn anh và bạn anh nha.
Tôi gật gật đầu, mỉm cười với con nhỏ một cái, quày quả bước ra xe. Mưa
lại ào ào đổ.