Phần 31
Mặt mụn coi bộ tự ái à nha. Bị sai xể vầy, nét dân chơi của nó bị tổn
thương nghiêm trọng. Đưa tôi về nhà xong, nó làm cái mặt buồn bã đánh
xe thẳng về nhà nó. Tôi mặc kệ. Mai không lon ton qua chỗ tôi liền, tôi
bé bằng con kiến.
Còn đang nằm vểnh râu đợi cơm tối, nghe chuông điện thoại đổ dồn. Không
lẽ thằng quỷ đói bụng tính xin lỗi rồi qua ăn ké đây ta? Tôi thủng
thẳng móc điện thoại, hơi ngạc nhiên vì số trên máy lại là của nhỏ
Huyền. Một cái cảm giác bất an kì lạ. Vừa áp tai vô, tim tôi như bị ai
bóp nghẹt. Con nhỏ đang khóc nấc từng hồi vô máy, nói không thành tiếng:
- Anh... anh ... qua em được không?
Tôi đâm hoảng, hỏi dồn từng chặp:
- Có chuyện gì nói anh nghe coi Huyền. Em nói đi chứ!
Chỉ nghe con nhỏ nức nở hoài, không nói thêm được gì nữa. Lòng tôi như
có lửa đốt, vớ chìa khóa lao thẳng ra con xe ga cao ngỏng. Con Max ghẻ
tôi vất ở công ty mất tiêu, nhưng tầm này còn bụng dạ nào quan tâm tới
mấy chuyện lẻ tẻ nữa.
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)
Tôi rú ga đi như điên trong mưa. Cũng hên đường vắng, tôi chạy bạt mạng
nhưng cũng chẳng tông ai. Nước mưa bắn vô mặt rát rạt, tôi cũng mặc kệ.
Thiệt tình tôi cũng không hiểu sao mình trở nên khùng đột ngột dữ vậy,
nhưng khi nghe tiếng khóc của con nhỏ, trong tôi như có một thứ bản
năng chở che, bảo vệ trỗi dậy. Con nhỏ hiền quá, thiện lương quá và tôi
không cho phép ai, cho phép thứ gì làm tổn thương nó cả.
Hẻm nhà con nhỏ tối sầm. Ánh đèn pha loang loáng chiếu rõ từng hạt mưa
rơi, dừng lại phía bậu cửa phòng trọ con nhỏ ở. Tôi không kịp tắt máy
luôn, lao thẳng vào trong nhà. Con nhỏ đang ngồi co ro trong nệm, cái
vai nhỏ xíu rung lên nức nở. Tôi thở phào. Ít ra thì lúc này con nhỏ
cũng được an toàn. Tôi lại gần nó, vỗ vỗ lên đôi vai đang run rẩy, nhỏ
giọng:
- Anh nè Huyền.
Con nhỏ đột ngột nhào vô lòng, gục đầu lên vai tôi khóc ngon lành, mặc
cho bộ quần áo tôi bận trên người ướt sũng. Nước mắt chảy xuống vai áo
tôi nghe nóng hổi. Tôi nghe lòng mềm nhũn, đưa tay ôm lấy lưng con nhỏ
vỗ về:
- Được rồi, có chuyện gì nói anh nghe coi em. Không khóc nữa, khóc
không có giải quyết được gì hết đâu em.
Con nhỏ phải ráng lắm mới nín được, ngẩng mặt lên nhìn tôi. Ánh mắt nó
lúc này là của một con nai nhỏ vừa sập bẫy nhìn người thợ săn, vừa van
nài khẩn khoản vừa tội nghiệp tới nao lòng. Chỉ một cái nhìn đó của con
nhỏ, tôi hiểu dù có là việc gì đi chăng nữa, tôi cũng phải ráng làm cho
bằng được.
- Em trai em ... bị công an bắt rồi anh. Họ đưa thằng nhỏ đi từ chiều,
giờ em không biết nó ở đâu nữa.
Tôi giật mình. Sao làm gì bị bắt lẹ quá trời lẹ vậy. Ngó cái tướng
thằng nhóc ác bữa trước có buột miệng kêu không đi trường cũng đi trại
sớm, ai dè linh nghiệm thật luôn. Có điều ngó cái gương mặt sũng nước
mắt của con nhỏ, tôi cũng thấy lòng nặng trĩu. "Tao vì chị mày, không
vì mày nha thằng nhóc ác" - nghiến răng lầm bầm trong bụng vậy rồi quay
qua con nhỏ, nhẹ giọng hỏi:
- Làm sao mà bị bắt, em có biết không?
Con nhỏ lại ôm mặt, nức nở thêm một chặp:
- Nghe mấy cô hàng xóm nói có hỏi công an, họ nói là nó tham gia đánh
lộn đó anh. Thằng nhỏ hiền khô mà, làm gì có ba cái chuyện đó.
Tôi thở dài. Từ sau anh không có bao giờ nghe đánh giá của em về con
người nữa đâu nghen Huyền, em đánh giá trật thấy thương luôn. Cũng ráng
gật gù tỏ vẻ đồng tình, an ủi con nhỏ:
- Ba cái tội đó không có nặng lắm đâu em.
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)Quan
trọng nó đánh người ta bị thương ra làm sao, nhà kia nó có làm căng hay
không nữa em à.
Tôi không có học luật, nhưng trường trại dạy tui cũng kha khá mấy món
này. Con nhỏ coi bộ được những lời nói của tôi an ủi, ánh mắt tội
nghiệp bừng lên một tia hy vọng, hỏi dồn:
- Anh nói thiệt không anh? Anh đừng có xạo em nha.
Tôi nhìn sâu vô mắt nó, thở dài. Trước cái ánh nhìn của con nhỏ, cả đời
tôi sẽ không xạo nó điều gì được.
- Anh không có xạo em đâu. Anh tới đây để giúp em mà. Chuyện của em
cũng là chuyện của anh, không phải lo lắng vậy.
Con nhỏ có thêm người bên cạnh cũng đỡ nhiều. Nhỏ ngước cặp mắt sưng
mọng lên nhìn tôi cầu khẩn:
(Truyện
từ Thehe9x.wap.sh)
- Anh đưa em qua chỗ thằng nhỏ được không anh? Nó còn chưa có được ăn
chút gì nè.
Lại thở dài thêm lần nữa. Thiệt tình đúng là đàn bà mà. Lúc nào cũng lo
lắng những cái nhỏ xíu xiu, cái lớn thì không thèm lo. Tôi kêu con nhỏ:
- Ra xe đi em, anh đưa em đi.
Nhỏ líu ríu chạy theo tôi. Với mấy người chưa khi nào va chạm với pháp
luật, lại đang quýnh quáng vì lo lắng, nội chuyện biết đứa em bị nhốt ở
đâu cũng là cả một chuyện khó khăn. Nhưng với tôi thì dễ ẹt. Tôi vô
phường, vô quận, đi thăm nuôi đám bạn quá trời luôn nên tôi rành một
cây. Loại như thằng nhóc bị bắt thì 9 phần có đám công an phường đi
theo, bắt xong đưa qua phường lấy lời khai hoặc đưa thẳng lên quận,
nhốt vô tạm giữ. Thời hạn tạm giữ tầm 2-3 ngày, cũng là thời gian quan
trọng bậc nhất để đánh chìm án hoặc lo lót để ra. Tới khi ăn cái lệnh
tạm giam, coi như khó nhằn hơn gấp bội.
Chở con nhỏ lên phường, phường chỉ lên quận. Tôi biết mà. Con nhỏ gục
đầu vô vai tôi khóc hoài, chắc lo cho thằng nhóc vô trong đó không biết
ra sao. Tôi tính an ủi con nhỏ yên tâm đi nó không bị đói đâu, vô trỏng
chắc cũng no đòn rồi nhưng nói vậy chắc con nhỏ khóc trôi luôn cả tôi
lẫn xe luôn quá. Thiệt ra cái nhà tạm giữ của quận có xi nhê gì đâu, vô
đó sống vẫn khỏe re, nhất là thằng nhóc ác nhìn mặt cũng đâu có hiền
lành gì cho cam. Xe dừng trước cửa quận, tôi bắt đầu thấy hơi lo lắng.
Cái vụ đi lại với công an, tôi cũng đâu có rành. Tiền có thể có, nhưng
không biết cách lo lót chỉ làm mập cho mấy thằng chả, không được tích
sự gì hết trơn hết trọi. Thở dài nhưng cũng chưa biết làm sao, tôi cứ
thong thả dắt xe đại vào trong. Con nhỏ vừa nức nở khóc, vừa ráng líu
ríu bước theo.
Tầm này đã 7 giờ hơn, trên quận cũng vắng tanh, chỉ còn vài mạng công
an ngồi trực. Tôi ngó nghiêng một hồi, tới cửa phòng trực, chào rõ to.
Cha nội cá vàng ngồi vểnh râu, coi bộ quen với vụ người nhà đám tù tội
tới năn nỉ, cái mặt câng câng nhìn thấy ghét:
- Hết giờ làm việc rồi, có chuyện gì mai tới đi.
Hết cái đầu mày. Bác Hồ bảo chưa hết là chưa hết, cãi hả? Tôi dúi tờ
500 ngàn vô tay thằng chả, nhũn nhặn:
- Thằng em nó quậy quá, anh làm ơn giúp gia đình một chút nghen.
Thằng chả hắng giọng, chỉnh lại tư thế ngồi. Chính xác là tư thế của
người chiến sỹ công an vì dân phục vụ rồi đó nha:
- Đám nhóc giờ nó vậy đó, tội nghiệp anh chị, mưa gió vầy còn phải lặn
lội đi. Nói tên nó ra coi, tôi kiếm dùm cho.
Muốn đá vô mỏ thằng chả quá đỗi nhưng kìm lại kịp thời, nếu không chắc
tôi cũng vô trỏng nằm với thằng nhóc ác lắm. Con nhỏ mừng quýnh, đọc
cái tên thằng em. Cha nội chiến sỹ gương mẫu nhấc điện thoại gọi một
hồi, chỉ một cái phòng xa tít còn đang sáng đèn, nhỏ giọng kêu:
- Anh lên phòng kia làm việc đi. Mấy cha điều tra vụ nó đang còn ở đó
đó.
Tụi điều tra là tụi ngon lành nhứt trong các loại. Tụi hình sự lo bắt,
tụi tòa lo xử, còn tụi này lo lấy lời khai và ăn đút lót của gia đình
người mắc tội. Án nặng, án nhẹ, xử huề hay gì gì đó là do đám này hết
trơn hết trọi. Tôi gật gật đầu cảm ơn thằng chả một tiếng, kéo con nhỏ
đi vô phía cái phòng còn sáng đèn. Dừng trước cửa phòng, tôi kêu con
nhỏ đợi một chút, chạy ra một góc, bấm số lão già dịch:
- Anh hả? Qua em có chút chuyện được không? Em kêu thằng mặt mụn qua
đón anh nha. Chuyện như vầy nè ....